Lúc này, Đường Khả Hinh cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bó hoa cầu lại ném qua vị trí của mình, cô sững sờ, không nhịn được vươn tay, dễ dàng ôm lấy bó hoa cầu kia, trợn tròn mắt.
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng nhìn Đường Khả Hinh tay ôm hoa cầu, cũng không khỏi sửng sốt.
"A. . . . . . Tại sao lại là Khả Hinh giành được?" Rất nhiều cô gái cũng mất mát kêu lên.
Tiểu Nhu cũng có chút mất mát đứng tại chỗ, bởi vì cô vẫn lo lắng không ai thèm lấy mình.
Nhã Tuệ thật vui vẻ chạy đến trước mặt của Đường Khả Hinh, hưng phấn gọi: "Khả Hinh! ! Chúc mừng cô giành được hoa cầu! Người kết hôn kế tiếp, có thể là cô rồi! !"
Trần Mạn Hồng xoay người, thấy Đường Khả Hinh giành được hoa cầu, cũng cười vui vẻ.
Đường Khả Hinh cầm hoa cầu, thấy bạn thân cười đến nói không ra lời.
"Mau! ! Mau đi lên! !" Nhã Tuệ lập tức đẩy Đường Khả Hinh, vui vẻ cười.
"Lên, đi lên làm gì?" Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, mỉm cười không hiểu hỏi.
"Không phải cô giành được hoa cầu sao? Phải cùng cô dâu chụp hình chung!" Nhã Tuệ cười hưng phấn nói.
Đường Khả Hinh cầm hoa cầu, suy nghĩ một chút, ngay lập tức theo Nhã Tuệ đề nghị, mỉm cười gật đầu, kéo nhẹ đuôi váy, được Tào Anh Kiệt thân sĩ nâng đở, đi lên khán đài nho nhỏ, cùng Trần Mạn Hồng ôm nhau chúc mừng, liền nhìn vào ống kính, mỉm cười ôm nhau chụp hình.
Lúc này cơn gió thổi qua.
Đường Khả Hinh và cô dâu, hai cô gái xinh đẹp, cười ngọt ngào, hướng về phía ống kính, thỉnh thoảng ôm nhau, thỉnh thoảng nhìn nhau, giả vờ hôn.
Dưới khán đài các cô gái vô cùng hâm mộ, vui vẻ thét chói tai.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên cạnh đó, nhìn Đường Khả Hinh trên khán đài đang cầm hoa cầu, mặc váy dài lộ rõ vóc người xinh đẹp khí phách, để mái tóc màu nâu, khuôn mặt sáng rỡ, hai mắt lấp lánh, bốn tháng không thấy, lộ ra vẻ đẹp dịu dàng và chín chắn hơn, ánh mắt không tự chủ đuổi theo.
Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh.
"Các anh em, tới đây chụp hình! !" Tào Anh Kiệt đột nhiên kêu Tô Lạc Hoành.
Đám người lập tức leo lên khán đài, mấy anh em cùng nhau muốn ôm Tiêu Đồng chụp hình!
"Làm gì?" Tiêu Đồng lập tức cười đẩy anh ra, kêu to.
"Ôi chao! ! Cô cũng là anh em của bốn người chúng tôi mà! Anh Kiệt em trai của tôi kết hôn, cô không tổ chức kết hôn à? !" Tô Lạc Hoành cười to nói.
"Anh em của anh đi chết đi!" Tiêu Đồng cố ý tức giận liếc anh một cái, lại nhìn Trang Hạo Nhiên, làm nũng dậm chân gọi: "Lão đại, bọn họ khi dễ tôi !"
Trang Hạo Nhiên cất giọng cười to, chỉ vào bốn người bọn họ, cao giọng nói: "Mấy tên cầm thú các người! ! Dám khi dễ Tiêu Đồng của tôi, một chút nữa tôi thu thập các người!"
"Được ! !" Bốn người Lâm Sở Nhai xấu xa nói xong, Tô Lạc Hoành lập tức tiến lên, ôm Tiêu Đồng lên, kêu to: "Chúng ta theo Tiêu Đồng tiểu thư chụp hình đi! !"
"A! !" Tiêu Đồng cười lớn một tiếng, ôm cổ của Tô Lạc Hoành, cố ý nhìn anh, cười! !
"Mời nhìn ống kính!" Thợ quay phim, tay cầm máy chụp hình, cười gọi.
Lúc này, bốn người Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành cùng Tiêu Đồng chụp hình chung, lập tức cười ghi lại!
"Lão đại! ! Mau tới đây! !" Tào Anh Kiệt cười kêu to.
Trang Hạo Nhiên đứng ở đầu kia, cười lắc đầu, nói: "Không cần !"
"Nhanh lên, nhanh lên! !" Tào Anh Kiệt thấy vợ đứng ở đầu kia cùng các chị em của mình chùng nhau chụp hình, anh cũng gọi lão đại.
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ cười cười, không thể làm gì khác hơn là đứng lên đi lên khán đài, Tô Lạc Hoành kéo anh đến giữa, sau đó mấy người chen đến bên cạnh anh, thật vui vẻ nhìn ống kính, vừa muốn chụp hình, nhưng Lâm Sở Nhai đột nhiên kêu to: "Chờ một chút! !"
Mấy người sững sờ, nhìn anh hỏi: "Có chuyện gì ?"
"Khả Hinh của chúng ta đâu?" Lâm Sở Nhai đứng ở đầu kia, nhìn Đường Khả Hinh đang cùng Trần Mạn Hồng vui vẻ chụp hình, liền kêu to: "Khả Hinh! ! Cô là người của chúng ta bên này, mau tới đây! ! Cùng chúng ta chụp hình!"
Đường Khả Hinh quay mặt sang, nhìn đám người Tô Lạc Hoành, đột nhiên mỉm cười, vui vẻ nói: "Vâng . . . . ."
Cô vén đuôi váy thật dài, từng bước từng bước dọc theo cầu hoa, mỉm cười đi về phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở dưới khán đài, nhìn khuôn mặt cô vui vẻ nở nụ cười, hai mắt sâu kín không nhịn được hiện lên một chút đau đau, dịu dàng nở nụ cười.
Như Mạt đứng ở đầu kia, nhìn vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt run rẩy lo sợ.
Đường Khả Hinh mỉm cười đi tới bên cạnh Tiêu Đồng, vừa muốn đứng lại, đám người Tô Lạc Hoành lập tức đẩy cả người sang bên cạnh Trang Hạo Nhiên, cười to nói: "Cô là bảo bối của Tổng Giám đốc, nên đứng thành một khối đi!"
Đường Khả Hinh tựa vào bên cạnh Trang Hạo Nhiên, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, bất đắc dĩ mỉm cười.
"Chụp hình đây! !" Thợ chụp hình điều chỉnh ống kính, cười nói.
Mấy người vừa nghe, lập tức đứng vững, Trang Hạo Nhiên cùng Khả Hinh đứng ở chính giữa, Tiêu Đồng ở bên phải Trang Hạo Nhiên, rồi đến bốn người đàn ông, cùng nhau vui vẻ hướng về phía ống kính cười kêu to: "Cà ! !"
Thợ chụp hình cười nói: "Một, hai . . . . . ."
Đường Khả Hinh đột nhiên rất tinh nghịch đưa hai tay ra, kéo chặt cánh tay Trang Hạo Nhiên, đầu làm nũng nghiêng trên bả vai của anh, thật vui vẻ ngọt ngào nhìn về phía ống kính mỉm cười, cũng kêu lên: "Cà ! !"