Trang Hạo Nhiên chậm rãi buông Đường Khả Hinh đang sững sờ, nhìn nước mắt trong tròng mắt cô đã ngưng lại, nhưng trên mặt lại hiện lên một chút lạnh nhạt, nói: "Nếu như em muốn để cho người kia nhìn thấy em kiên cường, không nên khinh địch, lúc xoay người, liền yếu ớt. . . . . ."
Hai mắt Đường Khả Hinh run rẩy khổ sở và đau lòng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt cô, không để ý tới nữa, xoay người đi khỏi.
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nhìn anh bóng lưng đi xa, căng thẳng muốn đuổi theo, lại nghe được có người hô to: "Hôn lễ sắp bắt đầu, mời tất cả quý khách ngồi xuống."
Chúng tân khách vừa nghe, liền đi về phía chỗ ngồi hai cầu hoa khác, ngồi theo vị trí chỉ định, mà lãnh đạo cấp cao của hai đại tập đoàn Hoàn Á và Á Châu phân ra ngồi vị trí chứng hôn hai bên khán đài, Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, hai đại Tổng Giám đốc đầu tiên mời Tô Linh và Tô Thụy Kỳ ngồi ở vị trí khách quý, sau đó Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở vị trí đầu tiên, bên cạnh là lãnh đạo cấp cao Hội đồng quản trị, Đường Khả Hinh vén nhẹ đuôi váy, ngồi chung với Trang Ngải Lâm ở vị trí hàng thứ hai.
Tô Thụy Kỳ ngồi vị trí đầu, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhìn anh, cũng khẽ mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, ánh mắt quét về phía vẻ mặt Đường Khả Hinh dịu dàng, căng thẳng, hai mắt thoáng qua mấy phần sắc bén.
Như Mạt ngồi ở phía sau, nhìn bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi, trong lòng hoảng sợ níu chặt một góc túi xách tay.
Lúc này, một nhạc khúc hôn lễ rốt cuộc vang lên! !
Màn hình lớn tại sân khấu, rốt cuộc sáng lên hình ảnh chú rể cô dâu rốt cuộc xuất hiện tại đại sảnh khách sạn Á Châu, tất cả tân khách, rối rít vỗ tay, bày tỏ chúc mừng.
Đại sảnh khách sạn Á Châu! !
Rốt cuộc Tào Anh Kiệt dắt Trần Mạn Hồng mặc áo cưới mỉm cười đứng ở hành lang lầu hai Khách sạn Á Châu, thấy các đồng nghiệp quản lý Khách sạn Á Châu, mọi người mặc đồng phục khách sạn, vẻ mặt lộ ra vui vẻ, đứng ở hai bên thảm đỏ nơi đại sảnh, rối rít vỗ tay bày tỏ chúc mừng. . . . . .
Trần Mạn Hồng cảm khái lộ ra khăn voan mông lung trên đầu, nhìn đồng nghiệp dưới lầu, mọi người thật lòng chúc mừng, khuôn mặt tươi cười, nhớ tới ở chỗ này gần mười mùa xuân thu, từ một cô gái thanh xuân đến hôm nay, một mình theo tuổi lớn lên, vốn cho rằng hạnh phúc sắp qua đi mà cô độc cả đời, thì Tào Anh Kiệt lại xuất hiện. . . . . . Tình yêu này giống như giấc mộng, còn chưa có bắt đầu, cũng đã ở cùng một chỗ, không có oanh oanh liệt liệt cũng đã nước chảy đá mòn rồi. . . . . .
Hai tròng mắt của cô ửng đỏ, quay mặt sang nhìn Tào Anh Kiệt.
Tào Anh Kiệt đẹp trai, quay mặt sang nhìn Trần Mạn Hồng, cười thật hạnh phúc, tay nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô đặt ở bàn tay giữa mình.
Trần Mạn Hồng không khỏi nở cười dịu dàng, nước mắt giống như sắp tràn ra.
Tào Anh Kiệt cách khăn voan trùm đầu, nhẹ nhàng bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nỉ non nói nhỏ: "Đừng khóc, chúng ta nên vui vẻ, tương lai, mỗi ngày anh và em sẽ như hôm nay. . . . . ."
Trần Mạn Hồng nghẹn ngào nở nụ cười.
"Đi thôi. . . . . ." Tào Anh Kiệt đỡ nhẹ Trần Mạn Hồng chậm rãi bước trên thảm đỏ đi xuống cầu thang xoắn ốc, từng bước từng bước đi tới đại sảnh.
Lâm Sở Nhai và Nhã Tuệ dẫn đầu rể phụ và dâu phụ, mỉm cười tay trong tay, đi theo phía sau đuôi váy gần mười mét của Trần Mạn Hồng, đi xuống cầu thang, đi theo ở đằng sau là Tô Lạc Hoành và Tiêu Đồng, Lãnh Mặc Hàn cùng Tiểu Nhu. . . . . .
Tiếng vỗ tay lại vang lên cuồng nhiệt.
Tào Anh Kiệt dắt Trần Mạn Hồng rốt cuộc đi xuống cầu thang, dọc theo phương hướng thảm đỏ, đi về phía đại sảnh Á Châu, tất cả đồng nghiệp chia ra hai bên cạnh, đều vỗ tay cuồng nhiệt, bao gồm lão đầu bếp phòng ăn ngự tôn, quản lý bộ phận PR, có mối quan hệ với Trần Mạn Hồng hết sức tốt, cũng kích động vui vẻ vỗ tay, đặc biệt là quản lý Thiên Tuệ của bộ phận PR, quan hệ với Trần Mạn Hồng hết sức tốt, thấy hôm nay cô mặc áo cưới xinh đẹp như thế, gả cho tấm chồng như ý, không nhịn được rơi lệ, nhưng sợ người khác thấy, liền vội vàng xoay người lau đi. . . . . .
Tào Anh Kiệt và Trần Mạn Hồng đứng ở cửa chính đại sảnh, nhìn tất cả đồng nghiệp vỗ tay chúc mừng, cũng không khỏi kích động nghẹn ngào.
Giám đốc Hoắc Minh cũng đang mỉm cười đứng ở bên cửa, nhìn Trần Mạn Hồng, cũng có chút kích động nói: "Mạn Hồng, cô làm việc ở đây cũng đã mười năm rồi, xem như tôi nhìn cô từ một cô gái nhỏ hai mươi tuổi lớn lên tới hôm nay, thật sự là không dễ dàng, phòng ăn ngự tôn dưới sự hướng dẫn của cô, vẫn từng bước phát triển, thái độ cô rất tận tụy, ảnh hưởng đến rất nhiều người, mười năm rồi, cho tới bây giờ cô cũng không có một ngày nghỉ, nếu xin phép nghỉ, mặc dù thân thể không thoải mái, cũng truyền nước biển đi làm, tôi . . . . . đau lòng, nhưng vẫn tôn trọng thái độ làm việc của cô. Cô là cô gái tốt xứng đáng được quý trọng, là quản lý tốt nhất của Khách sạn Á Châu chúng ta!"
Trần Mạn Hồng lập tức rơi lệ, cầm hoa cầu, cúi đầu, thân thể khẽ run rẩy.
Hai mắt Tào Anh Kiệt cũng ửng đỏ, cảm động nhìn Giám đốc.
"Hôm nay là ngày vui của cô, nếu cô lựa chọn xuất giá ở khách sạn, vậy tôi đại diện toàn bộ đồng nghiệp khách sạn, vừa như người nhà, vừa như đồng nghiệp, chúc mừng cho cô. . . . . ." Hoắc Minh lại nói, cũng có chút kích động, hốc mắt ửng đỏ.
"Cám ơn Giám đốc. . . . . ." Trần Mạn Hồng nghẹn ngào khom lưng cám ơn.
"Tốt lắm! !" Hoắc Minh cảm thấy tiếc nuối nói xong, lại nhìn Tào Anh Kiệt cười nói: "Tào Phó tổng, Quản lý Trần chúng tôi giao cho cậu, chúng tôi vô cùng yên tâm, nhưng nếu như tương lai cậu khi dễ cô ấy, chúng tôi cũng không tha cho cậu !"
"Chú yên tâm! Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt!" Tào Anh Kiệt kích động nói.
"Tốt! Vậy, tôi chúc mừng cho các người ! Đi đi! Ra khỏi cửa khách sạn, không nên quay đầu lại, coi như con gái đã gả ra ngoài, tát nước ra ngoài rồi." Hoắc Minh mỉm cười, người hơi tránh ra.
"Quản lý Trần! ! Chúc mừng cô! !" Tất cả đồng nghiệp khách sạn đều rối rít vỗ tay, lại chúc mừng! !
"Mạn Hồng. . . . . ." Thiên Tuệ nhìn Trần Mạn Hồng, càng thêm kích động khóc nói: "Cô nhất định phải hạnh phúc!"
Trần Mạn Hồng rơi lệ nhìn mọi người, khẳng định mỉm cười.
Tào Anh Kiệt lại nhìn mọi người gật đầu cám ơn, liền nhẹ nhàng dắt Trần Mạn Hồng chậm rãi đi ra đại sảnh khách sạn Á Châu. . . . . .
Bùm . . . . . . Bùm . . . . . . Bùm . . . . . . âm thanh vang thật lớn! !
Nơi xa, du thuyền Câu lạc bộ Á Châu, vang lên tiếng pháo mừng!
Rung chuyển trời đất! !
Giấy màu bắn lên không trung, theo gió rối rít tung bay, mười hai kinh khí cầu khổng lồ bên bờ biển, ầm ầm bay lên, kéo giữa biển trời: Mạn Hồng, anh yêu em!
Trần Mạn Hồng vui vẻ ngẩng đầu lên, nhìn kinh khí cầu khổng lồ.
Tào Anh Kiệt mỉm cười đỡ vợ chậm rãi đi về phía trước. . . . . .
Bong bóng bay ở hai bên thảm đỏ, mộng ảo chậm rãi bay lên vô số bong bóng màu hồng, nhẹ nhàng bay khắp trên bầu trời, đôi chú rể cô dâu đi dọc theo thảm đỏ thật dài, từ đại sảnh Á Châu đi về phía cầu hoa bên bờ biển. . . . . .
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên ở bờ biển!
Đường Khả Hinh kích động quay đầu, nhìn Tào Anh Kiệt và Trần Mạn Hồng từng bước từng bước, mộng ảo đi về phía thảm đỏ bên này, nhất là đuôi váy áo cưới mười mét của Trần Mạn Hồng rất mộng ảo bay bay, cô lại nhận được tiếng vỗ tay chúc mừng!
Hai bên nhà kính hoa hồng rốt cuộc bay lên, mười hai hoa đồng mặc màu trắng váy nhỏ, tay cầm hoa cầu nhỏ, bắt đầu hát ca khúc tiếng Pháp thơ mộng.
Hai bên cầu hoa thật dài, lại bắt đầu dâng lên vô số bọt sóng, màn lụa màu trắng ở trong gió bay bay, pha lê lấp lánh ánh sáng hạnh phúc.
Cuối cùng hôn lễ cũng bắt đầu! !