Khách sạn Á Châu! !
Tào Ngọc Tinh cầm máy điện đàm, càng không ngừng đi vào đi ra đại sảnh khách sạn náo nhiệt, thu xếp tiệc rượu hôn lễ bờ biển, sau đó còn có 100 bàn tiệc dùng cơm, cô bận rộn đến đầu đầy mồ hôi, vừa vội vàng vừa cắn răng nghiến lợi nói: "Thật không nghĩ tới Tào Ngọc Tinh tôi có một ngày này, bị hôn lễ của Trần Mạn Hồng giày vò!"
"Quản lý!" Ba nhân viên phục vụ bộ phận sảnh tiệc, nâng vào một hoa cầu thật lớn đi vào đại sảnh, nhìn cô hỏi: "Hoa cầu này đặt ở đâu?"
"Lối vào sảnh tiệc! !" Tào Ngọc Tinh tức giận nói.
"Vâng!" Nhân viên phục vụ lập tức ôm hoa cầu đi vào.
Tổng Đạo Diễn điều khiển chương trình hôn lễ là người tổ chức tiệc cưới ở trong nước, tổ chức cực kỳ có tiêu chuẩn, chỉ thấy anh lưu loát đi ra, tay cầm máy điện đàm, nói với trợ lý: "Chờ một lát, chú rễ và đoàn phù rể sắp đi đến khách sạn đón cô dâu, sau đó cấp quản lý khách sạn và đồng nghiệp, sẽ đứng ở hai bên thảm đỏ, vỗ tay chúc phúc, cô dâu vừa đi ra khỏi đại sảnh, mọi người lập tức phun lễ hoa. . . . . ." .
"Biết rồi." Trợ lý gật đầu đáp lời.
"Còn có. . . . . ." Tổng Đạo Diễn lại nhanh chóng căn dặn: "Tân khách ngồi, cô dâu đi hết cầu hoa, nhất định phải bảo Đội biểu diễn dừng tấu nhạc, bởi vì hai vị Tổng Giám đốc phải vào hiện trường chứng hôn, lúc vào sân mới tấu hòa âm."
"Vâng."
"Hoa đồng đủ chưa?" Tổng Đạo Diễn hỏi tiếp.
"Đủ rồi!" Trợ lý lại nói.
Tổng Đạo Diễn gật đầu, nhìn tiệc cưới bên bờ biển, nhà kính hoa hồng ở đầu kia đã dựng lên sân khấu hình tròn màu trắng, liền cầm máy điện đàm, lớn tiếng gọi: "Tất cả chuẩn bị xong, nhanh chóng rời sân, nhân viên phục vụ bắt đầu vào sân, tân khách sắp đến nơi, đội trình diễn 1, 2, 3 vào vị trí! !"
Nhân viên phụ vụ cầm máy điện đàm của mình, rối rít đáp lời, trong gió thổi ào ào bên bờ biển, kêu to: "Nhận được!"
Mặt biển mênh mông sôi trào mãnh liệt, nổi lên bọt nước lãng mạn ấm áp, từng bài nhạc lãng mạn do một tay Piano trình diễn.
Tất cả khách quý đã lục tục kéo tới, quản lý của các bộ phận tiệc, bộ phận phục vụ khách, bộ phận PR, bộ phận lễ tân, dẫn nhân viên tiếp tân, đứng ở trước cửa, chào mừng khách quý đến để bày tỏ lòng biết ơn, sau đó để cho nhân viên tiếp tân đưa bọn họ đến chỗ ngồi tạm thời tiệc đứng bên bờ biển, lúc Tô Linh và Tô Thụy Kỳ đến, là do Giám đốc đích thân đưa đến chỗ ngồi bên bờ biển, dần dần tân khách càng lúc càng nhiều, không khí đầy náo nhiệt, vui mừng, vui mừng.
Đông Anh từ Câu lạc bộ nhanh chóng trở lại, nhìn mọi người bận rộn, cô lập tức hỏi trợ lý: "Tổng Giám đốc đâu?"
"Vẫn còn ở phòng làm việc." Trợ lý nói nhanh.
Đông Anh suy nghĩ một chút, liền nhanh chóng đi vào đại sảnh.
Tầng lầu Tổng Giám đốc, bộ phận hành chính đang náo nhiệt, đầy hưng phấn bàn tán hôn lễ của Tào Anh Kiệt và Trần Mạn Hồng, Đông Anh đi ra thang máy, mỉm cười nhìn mọi người đang vui vẻ nói chuyện, cũng không chào hỏi, liền một mình đi tới trước phòng làm việc Tổng Giám đốc, nhìn cánh cửa gỗ màu nâu sậm đóng lại, cô đưa mắt nhìn thật lâu thật lâu, mới vươn tay, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
Bên trong không có ai đáp lời.
Cô im lặng đưa hai tay, nhẹ nhàng đẩy ra.
Một làn gió biển ấm áp xô đến.
Cô đứng ở bên cửa, ngẩng đầu lên, thấy Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, đứng ở trước cửa sổ sát đất, giống như đang nhìn về phía hôn lễ bên bờ biển. . . . . . Cô dừng bước lại, không dám đi phía trước, chỉ gọi nhỏ: "Tổng Giám đốc. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ đứng ở trước cửa sổ sát đất, sắc lạnh lùng, hai mắt xẹt qua một chút ánh sáng ảm đạm, nhìn cầu hoa bên bờ biển, kéo lâu như thế, giống như thông đến điểm cuối hạnh phúc. . . . . .
Cứ như vậy, im lặng nhìn.
Đông Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, chậm rãi xoay người, nhìn bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi rất cô đơn, cũng có chút chua xót, một mình đi tới phía sau anh, dịu dàng nói: "Tổng Giám đốc. . . . . . Đã đến giờ chuẩn bị phải ra tiệc cưới rồi. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi vẫn đứng tại chỗ, cũng không nhúc nhích, hai mắt lại lộ ra một chút ánh sáng ảm đạm.
Đông Anh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn anh, có chút đau lòng.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Cô xoay người, nhìn cánh cửa kia, nói nhỏ: “Vào đi”.
Thư ký thật cẩn thận đẩy cửa đi tới, cung kính nói: "Tổng Giám đốc, Như Mạt tiểu thư tới."
Đông Anh lập tức xoay người, nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, im lặng suy nghĩ trong chốc lát, mới một mình xoay người, thấy Như Mạt mặc váy dài màu da đính kim cương, bên ngoài khoác áo lông thú trắng tinh, mái tóc búi cao trang nhã, mang túi xách Chanel, mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn cô, cuối cùng hai mắt mới lộ ra một chút dịu dàng, nở nụ cười, duỗi tay về phía cô, cảm tính mà cưng chìu nói: "Tới?"
"Ừm. . . . . ." Như Mạt kéo nhẹ áo lông thú, khẽ nhếch nụ cười, đi về phía Tưởng Thiên Lỗi, đặt nhẹ bàn tay nhỏ bé ở trong lòng bàn tay của anh.
Tưởng Thiên Lỗi nắm nhẹ, dắt cô đến trước mặt của mình, cúi xuống nhìn khuôn mặt cô ngọt ngào mộng ảo, hai mắt hiện lên ánh sáng dịu dàng, vô cùng xinh đẹp, anh mỉm cười an ủi, nói nhỏ: "Trễ như thế?"
Như Mạt nhìn anh, có chút cố kỵ, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói: "Em đi thăm mẹ. . . . . ."
Mặt của Tưởng Thiên Lỗi hiện lên một chút không vui.
Như Mạt nhìn bộ dáng anh, liền có chút lo lắng và lấy lòng kêu nhỏ: "Thiên Lỗi. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi không khỏi rũ mắt nhìn cô.
Hai mắt Như Mạt lộ ra dịu dàng, có chút làm nũng, có chút dịu dàng, có chút lấy lòng.
Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt cúi đầu, nhìn thái độ của Như Mạt như vậy, cuối cùng hai mắt hiện lên một chút ánh sáng dịu dàng.
Như Mạt cười, khẽ tựa vào trong ngực của anh, nghe nhịp tim đập vững vàng, thật lòng nói: "Thiên Lỗi, em thật sự . . . . . . Thật sự rất yêu anh. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi khẽ mỉm cười, vươn tay ôm cô vào trong ngực, khẽ vuốt tóc cô, hôn trán của cô, đáp: "Ừ. . . . . ."
Đông Anh đứng ở một bên, chờ đợi một lúc, mới ngẩng đầu lên, nhìn hai người Tưởng Thiên Lỗi và Như Mạt, cung kính nói: "Tổng Giám đốc, Như Mạt tiểu thư, thời gian đã tới. Chúng ta là khách mời chính, không thể xuất hiện quá lâu."
"Tốt. . . . . ." Như Mạt biết mình mới có thể khuyên giải được Tưởng Thiên Lỗi, liền cười nói: "Cô đi ra ngoài trước đi, tôi giúp anh ấy thay quần áo."
"Tốt. . . . . ." Đông Anh mỉm cười đi ra ngoài cửa, xoay người đóng nhẹ cửa, ánh mắt thấy Như Mạt khẽ hôn Thiên Lỗi, cô im lặng cẩn thận kéo cửa lại, im lặng đi khỏi.
Thời gian 9 giờ 10 phút! !
Tổng Đạo Diễn đứng ở hiện trường bờ biển, nghe chú rễ đã chuẩn bị tiến vào đại sảnh khách sạn Á Châu, lập tức cầm máy điện đàm, ra lệnh nhân viên kỹ thuật mở màn hình lớn bên trái cầu hoa, để cho tân khách ở hiện trường, quan sát Tào Anh Kiệt dẫn các phù rể vui mừng đi vào đại sảnh khách sạn Á Châu. . . . . .
Tất cả tân khách nghe được âm thanh đám rước dâu cười vui truyền đến từ màn hình lớn, liền rối rít tò mò ngẩng đầu lên.