Hôm nay Tô Linh khó được ở không, cùng mấy người bạn thân cùng nhau đi shoping, nhưng nghe nói Trang Ngải Lâm đã trở về nước, đang đi đến con đường này, cô lập tức kéo bạn thân trốn ra.
Tất cả danh viện, trong thoáng chốc, tránh tránh, núp núp, không có mấy người dám ra.
Trang Ngải Lâm quen toàn thế giới mở đường cho một mình cô, ôm vai, như nữ vương đi về phía trước, vừa đi vừa lạnh lùng nói với Đường Khả Hinh ở sau lưng: "Cô phải biết, ánh mắt không phải thiên phú, toàn dựa vào bản thân mình cố gắng rèn luyện ra, mọi người quen xem chuyện cổ tích Cô bé lọ lem, cho rằng trong một buổi tối cô hóa thân, sau này mặc quần áo sẽ không sai sót, thật ghê tởm! ! Mặc quần áo đẹp, không quan trọng ở sự cố ý, mà quan trọng ở sự vô ý! Áo thun ba lỗ màu trắng cũng có thể mặc thật phong cách, đây mới gọi là cảnh giới cao nhất! Không thể cứ lấy mốt đang lưu hành giới, người ta lưu hành cái gì, cô sẽ mặc cái đó !"
Hai mắt Nhậm Tử Hiền chợt lóe, sau lưng lại xuất mồ hôi.
Đường Khả Hinh nghe xong hơi sửng sốt.
Trang Ngải Lâm lập tức xoay người, nhìn cô, nhàn nhạt hỏi: "Nghe kỹ không?"
"Nghe kỹ!" Đường Khả Hinh lập tức nói.
"Cô hiểu chưa?" Trang Ngải Lâm lại nhìn cô.
"Không. . . . . . Không phải rất rõ ràng. . . . . ." Đường Khả Hinh thẳng thắn nói.
Trang Ngải Lâm nghe lời này, mỉm cười, nói: "Cô nhóc, tôi thích cô thẳng thắn."
Nhậm Tử Hiền nhướng mày, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, suy nghĩ con bé đáng chết này thật sự là người nào, cái quỷ gì, cũng có thể giải quyết?
"Đi theo tôi, không hiểu cũng đúng ! ! Phụ nữ muốn vươn lên một chút, điều này cũng cần phải có thời gian giác ngộ!" Trang Ngải Lâm dẫn Đường Khả Hinh đi vào một cửa hiệu thời trang, liếc nhìn một chiếc váy len màu trắng, sợi dây kéo màu bạc, cũng tạo ra hiệu quả nổi bật, tuyệt vời nhất là phía trong là lớp vải mỏng màu đen cực ngắn, nổi lên lưới hình ô vuông nhỏ bằng hạt gạo, rất đẹp mắt. . . . . .
Cô mỉm cười ôm vai, đi tới trước bộ quần áo kia, nói: "Thử nó một chút . . . . . ."
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, ngẩng đầu lên có chút sững sờ nhìn cô.
Trang Ngải Lâm quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, ngửa mặt cười nói: "Thử nó một chút !"
"Ồ. . . . . . Vâng. . . . . ." Đường Khả Hinh vội vàng đi lên trước, lúc này quản lý cửa hiệu mới đi ra, không dám nhiều lời, lập tức căn dặn ba nhân viên làm việc, lấy chiếc váy này xuống, mời Đường Khả Hinh đi vào mặc thử . . . . . .
Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải nhận lấy chiếc váy thật cẩn thận đi vào, lơ đãng liếc giá trị của bộ quần áo kia, cô trừng lớn con ngươi, kêu to: "120 ngàn?"
Trang Ngải Lâm cau mày ngồi ở trên ghế sa lon, nhận lấy ly trà Tử Hiền đưa tới cho mình, lắc đầu một cái, giận cô nói: "Vô dụng! ! Làm người của nhà họ Trang tôi, còn phải trông nom tiền? Đi vào thay ngay."
Đường Khả Hinh không dám nói lời nào, run rẩy, thật cẩn thận cầm quần áo, tiến vào trong thử.
Trang Ngải Lâm uống một hớp trà.
Tử Hiền đứng ở một bên, cũng không dám thở mạnh.
Không đến bao lâu.
Đường Khả Hinh mặc váy len màu trắng, giày da màu đen, kết hợp với màu bạc, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, thật cẩn thận đi ra. . . . . .
Trang Ngải Lâm ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh khuôn mặt sáng rỡ, ngây thơ đơn thuần, vóc người nhỏ nhắn, mặc quần áo này, hết sức giống công chúa nhỏ, liền hài lòng mỉm cười, chỉ áo khoác lông chồn ở bên cạnh.
Nhân viên làm việc lập tức phủ thêm áo khoác lông chồn cho Đường Khả Hinh, lập tức lộ ra nét tiểu thư cao quý.
Trang Ngải Lâm ngửa mặt nhìn tư thái của Đường Khả Hinh, mặc dù hơi thấp, nhưng vóc người cân xứng, lạnh nhạt nói: "Thử hết quần áo bên kia cho tôi."
Đường Khả Hinh đang kéo nhẹ váy ngắn bên đùi mình, ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn nhân viên làm việc dùng chiếc khung di động, đẩy mạnh hơn hai mươi bộ quần áo, đi tới trước mặt của mình, cô khoa trương hỏi: "Thử hết. . . . . . Những thứ này sao?"
"Dĩ nhiên! Đây chỉ là một cửa hiệu. . . . . ." Trang Ngải Lâm cúi đầu uống trà.
"À?" Đường Khả Hinh nhăn mặt nhìn cô.
Cứ như vậy, một buổi chiều ở các cửa hiệu dành cho phụ nữ, Đường Khả Hinh không ngừng mặc quần áo, cởi quần áo, mặc quần áo, lại cởi quần áo, sau đó đến cửa hàng trang sức của Trang Ngải Lâm, một bộ, hai bộ, ba bộ đồ trang sức, từng thứ đưa về nhà Khả Hinh, sau đó đến tiệm tạo mẫu quốc tế nổi tiếng, chọn cho cô vô số đồ trang điểm quý giá, mỹ phẩm dưỡng da, để cho cô ngồi xuống, uốn xoăn tóc ngắn chạm vai cho cô. . . . . .
Hoàng hôn!
Đường Khả Hinh ngồi bên trong phòng tạo mẫu, để nhân viên uốn tóc cho mình thì chính cô cũng đã rất mệt mỏi, đầu rũ xuống, mệt mỏi rã rời ngồi đó.
Trang Ngải Lâm lại rất tinh thần, ngồi sơn móng tay, để cho nhân viên làm việc sơn móng tay cho cô.
Nhậm Tử Hiền đã mệt mỏi không chịu nổi, đứng ở một bên, trên trán hơi đổ mồ hôi lạnh.
"Có phải Khả Hinh. . . . . . có dính dấp gì với cô hay không?" Lúc này Trang Ngải Lâm mới hỏi Nhậm Tử Hiền.
Nhậm Tử Hiền nghe xong, hận không được tố cáo, lập tức cười lạnh nói: "Dính dấp cũng lớn! ! Cô ấy vốn là một nhân viên nho nhỏ của Khách sạn Á Châu, không ngờ đầu tiên quyến rũ Tô Thụy Kỳ, sau đó quyến rũ Thiên Lỗi nhà chúng ta, lúc đó em còn muốn thành toàn cho cô ấy, nhưng không ngờ, cô ấy lại không cần, để cho Thiên Lỗi và Như Mạt ở chung một chỗ, không biết vì sao, lại làm chung một chỗ với Hạo Nhiên, con bé này, kỹ thuật quyến rũ người hạng nhất!"
Trang Ngải Lâm lập tức nhắc đôi mắt quyến rũ nhìn Đường Khả Hinh ngồi ở đầu kia, đầu cúi xuống, ngủ mơ mơ màng màng, mặc cho người ta uốn tóc cho cô! !
"Là thật" Nhậm Tử Hiền lập tức nói.
Đôi tay Trang Ngải Lâm lập tức nắm chặt tay vịn ghế, ngẩng đầu lên nhìn Nhậm Tử Hiền, trừng mắt nói: "Cô nói là thật?"
"Thật! !" Nhậm Tử Hiền lập tức gật đầu, biết Trang Ngải Lâm thương Trang Hạo Nhiên muốn chết! !
"Vậy cô học người ta một chút! !" Trang Ngải Lâm nhìn Nhậm Tử Hiền nói nhanh.
"À?" Nhậm Tử Hiền có chút sững sờ nhìn cô.
Trang Ngải Lâm thật sự hung ác, nhôm không rèn được thành thép nhìn Nhậm Tử Hiền, chỉ vào bóng dáng nho nhắn của Đường Khả Hinh, nói: "Tại sao cô được xưng là người đẹp nhất Phương Đông, đi tới đâu, đàn ông sợ tới đó, cô nhìn con nhóc kia một chút đi? Cái gì cũng đơn giản, ngay cả quyến rũ mấy người đàn ông thần trí điên đảo, chẳng lẽ cô không nên kiểm điểm mình một chút sao? Thật ra tôi thương nhất chính là cô! Tôi luôn hi vọng cô tiến bộ, biết không?"
Trái tim Nhậm Tử Hiền bị xé mở, không nói lời nào, không còn hơi sức nói: "Vâng . . . . . Cám ơn chị quan tâm."
"Học người ta một chút! Dáng dấp xinh đẹp, không có đàn ông yêu, rất đáng thương!" Trang Ngải Lâm nhìn cô, đột nhiên trừng mắt, nói!.
"Vâng . . . . ." Nhậm Tử Hiền chỉ đành cúi đầu.
Trang Ngải Lâm lập tức tựa cả người vào ghế dựa, lạnh lùng nói: "Sau này đừng ở trước mặt tôi nói xấu người khác! Như vậy chỉ biết chê bai khí chất của mình! Bổn tiểu thư thông minh sáng trí, ánh mắt trong veo, biết nhìn người! Dựa vào cô cũng ra sức quanh co bóp méo sự thật ở trước mặt của tôi? Cô cho rằng tôi não tàn giống như cô sao?"
Nhậm Tử Hiền không dám nói lời nào.
Trang Ngải Lâm trực tiếp giơ bàn tay mịn màn, nhìn móng tay sơn màu đen trên ngón tay thon dài, chiếu lấp lánh, đột nhiên mỉm cười.
Gần tối tám giờ.
Gió hơi lạnh.
Trang Ngải Lâm và Nhậm Tử Hiền đi ra ngoài trước, sau đó cùng nhau xoay người. . . . . .
Đường Khả Hinh để tóc ngắn uốn xoăn chạm vai, trên trán đội chiếc mũ len màu xanh dương, mặc một áo cánh dơi màu xanh dương đậm, kết hợp váy kiểu lá sen dài tới gối, tấc chân màu đen, lấp lánh kim tuyến, mang giày cao gót màu đen 12 cm, khó khăn đi ra, tay cầm túi xách màu đen, ngẩng đầu lên, đã hết sức mệt mỏi nhìn Trang Ngải Lâm. . . . . .
Trang Ngải Lâm hài lòng mỉm cười, ngồi trở lại xe thể thao, nói: "Tốt! ! Rất tốt! ! Hôm nay tới đây thôi! ! Ngày mai chị tiếp tục dẫn cô đi dạo! Mua cho cô tất cả quần áo và váy xinh đẹp nhất thế giới !"
"À?" Đường Khả Hinh vừa nghe, hoảng sợ đến khuôn mặt đổ mồ hôi, vội vàng muốn lắc đầu. . . .
Trang Ngải Lâm lại đạp chân ga, xe thể thao vọt đi mất! !