Chiếc xe thể thao Mercedes-Benz chạy như bay ở trên đường.
Trang Hạo Nhiên một tay cầm tay lái, nhìn phía trước có nhiều xe từ từ giảm chân ga, sắc mặt bình tĩnh, hai mắt lại xẹt qua một chút sắc bén.
Đường Khả Hinh thay váy lễ phục, mặc lại thường phục, vẫn buộc tóc đuôi ngựa thật cao, vẻ mặt lộ ra nhàn nhạt, ngồi ở ghế cạnh tài xế, nhẹ nhàng chơi đùa với thiên nga thủy tinh đáng yêu Trang Hạo Nhiên mới vừa mua cho cô, chiếc nhẫn Phong Tín Tử trên ngón giữa, lúc mui xe mở ra ánh mặt trời chiếu vào trong, lấp lánh ánh sáng thật dịu dàng.
Đèn đỏ sáng lên.
Trang Hạo Nhiên dừng xe, tay có chút nhàm chán muốn cầm cần gạt, không ngờ tay đụng phải bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh mới vừa buông xuống, anh giật mình, rút trở về, hoảng sợ nói: "Lúc nảy anh không có hôn miệng ! !".
Đường Khả Hinh quay mặt sang, nhịn cười nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên hoảng sợ đến đổ mồ hôi lạnh, tay lau mồ hôi trên trán.
Đèn xanh sáng lên.
Trang Hạo Nhiên vội vàng kéo cần gạt, một làn gió xuân thổi tới, anh lập tức quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, căng thẳng nói: "Nhìn cô nhóc em trở nên đẹp mắt như vậy, thật sự làm cho người ta vui vẻ, hiểu chưa? Anh không phải là anh trai của em sao? Anh trai thân thiết với em gái không được sao?"
Đường Khả Hinh cúi xuống, vẫn chơi đùa con thiên nga thủy tinh trong tay, đột nhiên dịu dàng nói: "Con vịt xấu xí không thể nào biến thành Thiên Nga Trắng được. . . . . ."
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên nghiêm túc, nhìn cô, hỏi: "Có ý gì?"
Đường Khả Hinh quay mặt sang, nhìn Trang Hạo Nhiên cười nói: "Em nói, con vịt xấu xí không thể nào biến thành Thiên Nga Trắng được, mặc dù anh hôn em… em cũng hiểu, xinh đẹp chỉ là nhất thời. . . . . . Em không có giàu tưởng tượng, cảm giác mình thật sự là thiên nga."
Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, mới vừa muốn nói chuyện, điện thoại di động reo lên, anh sững sờ, nhận máy Bluetooth headset bên trong xe, đeo tai nghe, hỏi: "Là ai?"
"Chết ở nơi nào hả? Cậu lại không có ở công ty?" Giọng nói sắc nhọn của Trang Ngải Lâm truyền đến.
Trang Hạo Nhiên chấn động, cầm chặt tay lái, nói: "Ở bên ngoài. Đón bạn bè, chuyện gì?"
"Xe của tôi bị hư, đến võ đường đón tôi," Tiếng của Trang Ngải Lâm truyền đến.
Trang Hạo Nhiên nghe xong lời này, bất đắc dĩ nói: "Sao không gọi điện thoại cho tài xế ? Em phái người qua đón chị thôi."
"Tôi nuôi cậu lớn như vậy, cậu gặp tôi dùng đến tài xế sao?" Tiếng của Trang Ngải Lâm lạnh lùng truyền đến, ngay lập tức truyền đến một tiếng phá hủy!
Cả người Trang Hạo Nhiên run một cái, giống như bị dọa sợ không nhẹ, chỉ đành phải bất đắc dĩ nói: "Được rồi. Em đi đón chị, gửi địa chỉ vào di động của em."
"Cúp!" Tiếng của Trang Ngải Lâm lập tức biến mất.
Lúc này Trang Hạo Nhiên lái xe, từ từ chạy dọc theo trung tâm thành phố đến đường lớn Tây Lâm, vừa giảm tốc độ, vừa quay đầu nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Khả Hinh, thật xin lỗi, anh có chút chuyện, không có cách nào đưa em về nhà."
Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên ngạc nhiên hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Trang Hạo Nhiên bật cười nói: "Không có việc gì, là . . . . . . là. . . . . . Anh phải đi đón chị của anh . . . . ."
Con ngươi Đường Khả Hinh sáng lên, nhìn Trang Hạo Nhiên kinh ngạc nói: "Chị của anh trở về nước rồi?"
"Ừ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lái xe, lái về phía trước một tòa nhà thị chính trung tâm, nơi đó có tấm bảng hiệu tắc xi màu xanh lá.
"Em muốn đi gặp chị! !" Đường Khả Hinh lập tức cười, ánh mắt lóe lên, không biết vui vẻ đến cỡ nào!
Trang Hạo Nhiên lại nở nụ cười khổ, nói: "Có cái gì tốt mà gặp?"
Sắc mặt của Đường Khả Hinh thu lại, hai mắt thoáng qua một chút mất mát, nhìn anh nói: "Có phải loại người có thân phận như em, không với cao tới chị của anh hay không?"
Trang Hạo Nhiên dừng xe ở trước bảng hiệu tắc xi, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh cúi đầu, bộ dáng hơi giống cô dâu nhỏ, bật cười nói: "Cưng ơi, em muốn với cao, nhiều lắm là với cao tới anh thôi, đừng với cao tới chị ấy! Chị ấy cũng không phải là gì của em. . . . . ."
Đường Khả Hinh chợt có chút đau lòng ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, khổ sở nghẹn ngào nói: "Em vẫn muốn, chị của anh chính là chị của em, cho nên em sẽ rất ưa thích rất ưa thích chị của anh, nhưng không ngờ, anh lại còn nói, chị ấy không phải là gì của em? Cũng chính là em tự mình đa tình?"
"Anh không phải ý này. . . . . ." Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh, thở dài một hơi, nói: "Chị của anh không phải người bình thường. Không phải anh đã nói với em sao? Tử Hiền nhìn thấy chị ấy cũng hoảng sợ đến muốn chết. . . . . ."
"Anh nói dối! !" Đường Khả Hinh không tin, ngồi tại chỗ, tỏ ra tức giận nói: "Anh nhất định cũng không muốn cho em gặp mặt chị ấy! Bởi vì anh sợ em làm mất mặt anh!"
". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn xuống cô một cái, thở dài một hơi, nhưng vẫn kiên trì chuyển xe, nghiêng người qua cởi bỏ dây nịt an toàn cho cô, nói: "Được rồi, đừng làm rộn nữa. Mau trở về đi thôi, anh phải vội đến đón chị ấy? mang theo váy của em. . . . . ."
Anh thật từ chỗ ngồi phía sau cầm váy trắng cùng mũ quả dưa mới vừa mua trong cửa hàng Guicci cho cô, nhét vào trong ngực Đường Khả Hinh, muốn đẩy nhẹ cô xuống xe, gọi tắc xi cho cô.
Không nghĩ tới anh có thể như vậy! !