Đường Khả Hinh hết sức cung kính từ từ đi tới, đứng ở trước mặt Vitas tiên sinh, nhìn ông, hết sức lễ phép, vẻ mặt hơi lộ ra sợ hãi, nói: "Vitas tiên sinh. . . . . . Ngài. . . . . . Ngài tới rồi?"
Sắc mặt của Vitas cứng ngắc, nhìn hai mắt Đường Khả Hinh nhấp nháy và sợ hãi, lạnh lùng mở môi mỏng, sâu kín nói: "Tôi nhớ, chúng ta gặp hai cô lần. . . . . .".
Đường Khả Hinh yên lặng lắng nghe, không dám lên tiếng.
"Một lần ở đại sảnh Hoàn Á, một lần ở nơi này. . . . . ." Tiếng của Vitas chậm rãi truyền đến.
Sau lưng của Đường Khả Hinh lập tức rét run, mắt to càng không ngừng nhấp nháy, cũng không dám nói chuyện.
Hai mắt Vitas khẽ ngưng lại, nhìn thái độ Đường Khả Hinh sợ hãi, nói: "Lần trước cô gặp chuyện không may bị phẫu thuật, trốn gần bốn tháng, tôi đã bỏ cô."
Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt, thật căng thẳng, run run nói: "Tôi . . . . . Tôi xin lỗi. . . . . ."
"Đừng cảm thấy cô gặp chuyện không may, cả thế giới sẽ đồng tình với cô, đây là may mắn của cô!" Vitas nhìn cô, nói nhanh: "Mặc dù Thượng Đế thương hại cô, nhưng chẳng qua là giễu cợt sự bất lực của cô."
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, hai mắt nhấp nháy.
Vitas nhìn Đường Khả Hinh, lại thẳng thắn nói: "Một trái tim nhiệt tình, sợ nhất không phải là người khác dập tắt, mà tự mình dập tắt. Cô giam mình bốn tháng, chính là đã vứt đi tất cả điều tôi dạy dỗ lúc ban đầu, cô nói tôi làm sao không thất vọng về cô?"
Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng.
Vitas lại nghiêm nghị nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Có lúc tiến bộ, chính là không cho mình không gian thở dốc, bởi vì suy nghĩ dư thừa đều là vô dụng!"
Đường Khả Hinh nghe lời này, trong lòng không khỏi dâng lên một chút ấm áp, ngẩng đầu lên nhìn Vitas, thật lòng nói: "Ngài dạy dỗ rất đúng!"
"Tâm tư của cô tinh tế tỉ mỉ một chút!" Hai mắt Vitas xẹt qua một chút sắc bén, nói nhanh: "Người bình thường, sẽ không tùy ý đến tìm cô nói mấy câu nói."
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn ông sửng sốt.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười đi tới, nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh ngây ngốc, cười nói: "Đứa ngốc. Mau gọi Thầy giáo."
Đường Khả Hinh cảm thấy vui mừng nhìn Vitas, kích động cười nói: "Tôi có thể gọi sao? Không phải nói chúng ta phải vào Học viện rượu đỏ, mới có thể gọi Thầy giáo sao?"
"Cho nên em còn mơ hồ?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cười khẽ một tiếng.
Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức sáng lên, ngẩng đầu nhìn Vitas kích động hưng phấn gọi: "Thầy giáo! !"
Vitas cũng không có bị hai chữ này cảm động, mà nhìn cô thật sâu, nói: "Trải qua lần này, cô khổ sở như vậy, có hiểu tại sao không?"
Hai mắt Đường Khả Hinh mơ hồ nhìn ông, không hiểu.
Vitas nhìn cô gái này suy nghĩ vẫn rất đơn thuần, chậm rãi đưa ngón trỏ ra, gõ mạnh lên trán cô, lạnh lùng nói: "Người suy nghĩ đơn thuần, cá tính cũng đơn điệu, bản thân cô không có sức hấp dẫn người khác. Cho nên. . . . . . Vào lúc này, thế giới cần cô, mà cô. . . . . . Cũng cần thế giới."
". . . . . . . . . . . ." Hai mắt Đường Khả Hinh nhấp nháy, không hiểu nhìn ông.
Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, khẽ mỉm cười, không lên tiếng.
"Ý của lời này là . . . . ." Đường Khả Hinh không hiểu nhìn Vitas.
"Không hiểu, thì từ từ thấm vào thôi." Vitas nói xong, liền lạnh lùng đi qua bên cạnh cô, cất bước đi khỏi.
Đường Khả Hinh xoay người, nhìn bóng lưng to lớn cao ngạo mà nghiêm túc của Vitas, nghĩ tới lời nói của ông: "Vào lúc này, thế giới cần cô, mà cô cũng cần thế giới. . . . . . Những lời này, rất quen thuộc, hai tròng mắt của cô nhấp nháy, đột nhiên nhớ lại khi còn bé, cha mặc đồng phục đầu bếp màu trắng, đem từng phần mì xào, tách ra từng cái hộp, đặt trên bếp, khi đó, mình không hiểu chuyện, nhìn cha, ngạc nhiên hỏi: "Cha, tại sao mỗi ngày cha phải chuẩn bị nhiều món ăn như vậy, cho những người xin cơm hay sao?"
Cha vừa cầm đũa gắp mì sợi bỏ vào cái hộp cuối cùng, mới dịu dàng nói: "Bởi vì bọn họ cần giúp đỡ."
"Vậy tại sao bọn họ không tự mình lấy ăn?"
Cha quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Trên thế giới này, sẽ có rất nhiều người, có đôi lúc, bất đắc dĩ buông tha mình, nhưng đó là lúc bọn họ tương đối khổ sở, cha cho những người đó ăn, phát hiện cuộc đời của bọn họ thực sự chỉ có thể tiếp nhận quà tặng, đây là một cảm giác thê lương không có lựa chọn nào khác, cũng bởi vì nhìn thất bọn họ không có lựa chọn nào khác, chúng ta càng quý trọng cuộc sống hiện tại của mình. . . . . ."
"Hiện tại?"
"Đúng vậy. . . . . ." Người cha nhìn con gái, lại thương yêu nhẹ nhàng vuốt nhẹ đầu cô, mỉm cười nói: "Có lúc, thế giới cần chúng ta, mà chúng ta. . . . . . Cũng cần thế giới. . . . . . Tặng cho tức là báo đáp, cần tức là được cần, bỏ ra tức là nhận được. Khổ sở tức là hạnh phúc."
Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng, nhìn bóng lưng Vitas, đang từ từ đi xa, bóng dáng vẫn to lớn cao ngạo, không bị đánh ngã, cô đột nhiên nghẹn ngào tiến lên kêu to: "Tôi hiểu rồi! ! Tôi hiểu rồi! ! Cám ơn ngài, thầy giáo! ! Cám ơn ngài!"
Vitas nghe được, sắc mặt vẫn cứng đờ đi về phía trước! !
Một chiếc Land Rover, theo gió chạy đến, lướt qua từng mảng cánh hoa phấn hồng.
Tô Thụy Kỳ cầm tay lái, nhìn thấy Đường Khả Hinh khóc đi tới, anh lập tức dừng xe, mở cửa xe, nghi ngờ lo lắng nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: "Khả Hinh? Em làm sao vậy?"
Đường Khả Hinh dừng bước lại, ngẩng đầu lên, nhìn Tô Thụy Kỳ.
Trang Hạo Nhiên nhìn Tô Thụy Kỳ, cũng hơi nghiêm túc đi lên trước, nói: "Cậu chủ Tô, anh tới là . . . . ."
Tô Thụy Kỳ nhìn bọn họ, mỉm cười nói: "Đón Khả Hinh trở về bệnh viện, trả lại xinh đẹp cho cô ấy. . . . . ."
Đường Khả Hinh dừng bước lại, nhìn anh, nhất thời khẽ cắn môi dưới, hai mắt trở nên dũng cảm, đúng vậy, nếu như không như trước kia, thì như thế nào? Trên mặt có vết sẹo, vẫn theo đuổi mơ ước của cuộc đời. . . . . .