"Chẳng lẽ tôi theo mọi người lâu rồi, tôi cũng trở nên giống mọi người?" Trang Hạo Nhiên sụp đổ nói!
"Anh đừng có buồn nôn!" Tô Lạc Hoành bất đắc dĩ nhìn anh, tức giận nói: "Cho dù anh rất đứng đắn! Chúng tôi nhiều lắm chỉ muốn đi chơi đùa minh tinh! Anh lại dám chơi đùa Đường Khả Hinh?"
"Cậu đừng dùng từ ngữ thô tục như vậy ở trên người tôi được không?" Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn Tô Lạc Hoành nói: "Tôi làm sao lại chơi đùa cô ấy? Lúc đó tôi. . . . . . Lúc đó. . . . . ."
Trong lúc nhất thời anh nói không rõ ràng, chỉ nói: "Lúc đó tôi. . . . . . Thần. . . . . . Thần trí mơ hồ mà!"
Tô Lạc Hoành lập tức nói: "Anh đương nhiên là thần trí mơ hồ! Thần trí anh rõ ràng cũng có thể hôn cô ấy sao?"
"Đúng vậy! !" Trang Hạo Nhiên giống như vừa tìm được tri kỹ, không biết tán thành lời của anh đến cỡ nào!
"Phi! !" Lâm Sở Nhai lập tức hung hăng nói: "Anh thật coi anh ấy thần trí mơ hồ à ? Anh rõ ràng chính là loại người, nếu như mình thần trí mơ hồ, sẽ ăn mặc cực kỳ kín đáo! Anh xem, lần đó uống rượu với Tử Hiền tiểu thư, không phải cửa mở ra để cho người ta đi vào à? Anh có thấy qua, anh ấy tùy tiện lên giường với người phụ nữ không thích chưa! ? Anh ấy đều bị chị gái bỏ rơi !"
"Tại sao cậu nói tôi bị bọn họ bỏ rơi?" Trang Hạo Nhiên tức giận: "Đó là bởi vì bọn họ cảm thấy tôi quá xuất sắc, rất có tiền, cho nên cảm thấy có áp lực ở bên tôi! ! Hiểu chưa?"
"Anh ghê tởm!" Lâm Sở Nhai lập tức cắt lời anh, nói: "Anh có bản lãnh, tìm cô gái giống như Tiểu Đường, anh xem một chút, lúc cô ấy yêu Tổng Giám đốc Tưởng, có sợ anh ấy có tiền, sợ anh ấy đẹp trai hay không? Anh không có tìm được một người mình yêu, chẳng có sợ cái gì cả ! !"
"Cậu tổn hại tôi cũng đủ rồi nha? Tôi trừ tiền lương của cậu sao?" Trang Hạo Nhiên nhìn Lâm Sở Nhai, tức giận hỏi.
"Anh không có trừ tiền lương của tôi!" Lâm Sở Nhai nhìn anh, nói đầy hàm ý: "Ông chủ! anh thần trí mơ hồ! Anh nói cho tôi biết, rốt cuộc anh có động lòng với Tiểu Đường hay không?"
Trang Hạo Nhiên vừa nghe, lập tức nóng mắt nói: "Không có!"
Lâm Sở Nhai ngửa mặt, nhìn anh, không tin nói: "Loại người như anh, sẽ không hôn môi với phụ nữ không thích? Hôn lưỡi chưa?"
"Không có ! Làm sao có thể hôn lưỡi ? !" Trang Hạo Nhiên lập tức kêu lên! !
"Anh ấy đang nói dối!" Lãnh Mặc Hàn từ tốn nói.
"Cậu dựa vào cái gì nói tôi nói dối?" Trang Hạo Nhiên ngay lập tức nhìn anh, tức giận hỏi.
"Lỗ tai của anh đỏ." Lãnh Mặc Hàn nhìn Trang Hạo Nhiên, quăng một câu.
"Tôi . . . . . Lỗ tai của tôi đỏ, có liên quan gì đến tôi nói dối?" Trang Hạo Nhiên nhìn Lãnh Mặc Hàn, tức giận hỏi.
"Lúc anh nói dối, lỗ tai của anh sẽ đỏ, chuyện này, bình thường tôi không nói cho anh." Lãnh Mặc Hàn lạnh nhạt nói.
"Cậu. . . . . ." Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn người này.
"Thật hôn lưỡi hả?" Lâm Sở Nhai khiếp sợ nhìn anh.
"Cậu hỏi cái này là ý gì hả?" Trang Hạo Nhiên nhìn anh, kích động hỏi.
"Nếu như anh thích! ! Nghĩa anh em không từ, giúp anh bắt cô ấy lại! !" Lâm Sở Nhai rất trọng tình cảm nói.
Lúc này Tô Lạc Hoành có chút bình tĩnh nhìn Lâm Sở Nhai, bật cười nói: "Anh muốn. . . . . . Khiêu chiến với cháu trai của Thủ tướng sao? Đó không phải là người khác! ! Đó chính là Cậu chủ Tô! ! Trên người anh ấy gánh vác gần mười tỷ tài sản của cả gia tộc, bây giờ chị của anh ấy còn đang tạo ra tiền cho anh ấy! !"
Lâm Sở Nhai nhìn Tô Lạc Hoành chỉ vào Trang Hạo Nhiên, nói: "Thân ái, người đàn ông này cũng rất có tiền! ! Chị của anh ấy cũng đang tạo ra tiền cho anh ấy! Gần đây chị của anh ấy đúng là dòng dõi đế quốc "Kim cương"! !"
"Được rồi!" Tô Lạc Hoành nhìn Trang Hạo Nhiên, cũng chấp nhận nói: "Anh thắng! Anh muốn theo đuổi thế nào! ?"
"Mọi người nói gì ? Không phải chỉ hôn một cái sao?" Trang Hạo Nhiên bị anh nói đến tâm phiền ý loạn, liền có chút mất hồn nói: "Tôi chỉ muốn nói, nụ hôn này, thật sự là vô ý, lúc ấy tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi nhìn bàn chân nhỏ của cô ấy hết sức đáng yêu. . . . . ."
"Vậy anh có thể hôn chân . . . . . ." Lâm Sở Nhai không nhịn được bật cười, nói.
"Aiz! Nói với các người thật sự lao lực! Có việc phiền lòng tìm các người! Các người chê tôi như vậy, càng nói càng hồ đồ! !" Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, sải bước đi ra ngoài! !
"Lão đại!" Lâm Sở Nhai nhắc nhở anh, lại rất thận trọng nói: "Tôi cảnh cáo anh! ! Nếu như anh không có động lòng với cô ấy, ngàn vạn lần đừng gặp cô ấy! Cậu chủ Tô thật ra không thể so với Tổng Giám đốc Tưởng, nhưng lúc anh ấy hung ác, có thể rất ác! Bởi vì anh ấy rất nặng nguyên tắc! Không giống Tổng Giám đốc Tưởng cùng anh chơi với nhau từ nhỏ đến lớn! Anh là cô dâu, anh ấy là chú rể. . . . . ."
"Cậu. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lập tức muốn nắm gối ôm ném anh! !
Mấy đàn ông cùng nhau cười trốn ra.
"Ghê tởm!" Trang Hạo Nhiên đi về phía cạnh cửa, muốn kéo cửa ra.
"Lão đại! !" Tô Lạc Hoành đột nhiên quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, thật lòng nói: "Anh. . . . . . Rốt cuộc anh có cảm giác với Khả Hinh hay không? Nếu quả thật có, nói ra, mấy anh em phân tích cho anh."
Trang Hạo Nhiên tay cầm khóa cửa, trầm ngâm một lát, mới cười nói: "Lỗ tai của tôi không có đỏ chứ?"
Lãnh Mặc Hàn lập tức quay đầu. . . . . .
"Ầm! !" Cửa đóng lại, rơi xuống một chút bụi bậm thật lâu!.
"Thấy không?" Tô Lạc Hoành nhào về phía Lãnh Mặc Hàn, rất kinh ngạc hỏi.
"Không có. . . . . ." Lãnh Mặc Hàn lạnh nhạt nói.
"Shit. . . . . ." Bọn Lâm Sở Nhai rất mất mát ngồi trở lại vị trí.
Trang Hạo Nhiên đi dọc theo đường đi về phía trước, vừa che lỗ tai của mình, vẻ mặt coi thường nói: "Lỗ tai đỏ! ! Tôi che kín như vậy, lỗ tai của tôi bán đứng tôi sao?"
Anh đi qua phòng khách nhỏ, không cẩn thận đi qua một giá sách, phía trên để một chiếc gương, anh đột nhiên ngừng lại, nheo mắt đi đến trước gương, ngửa mặt nhìn khuôn mặt đẹp trai của mình, cũng không chú ý mặt, muốn nhìn lỗ tai có đỏ hay không, sau lưng xuất hiện một bóng dáng màu đen, đang im lặng nhìn anh, anh kêu lên một tiếng, quay đầu, nhìn thấy Đường Khả Hinh nhìn mình, lại càng hoảng sợ, anh chặn ngực, nhìn cô, thở hổn hển nói: "Ôi! ! Tiểu thư! Cô dọa sẽ chết người! ! Cô làm gì đứng ở phía sau tôi vậy?".
Đường Khả Hinh rất bị oan uổng nói: "Tôi đã gọi anh hai tiếng!"
Trang Hạo Nhiên kỳ lại nhìn cô nói: "Cô gọi tôi hả ? Cô gọi tôi ?"
"Đúng vậy . . . . . ." Đường Khả Hinh tức giận nhìn người này, bất đắc dĩ nói.
"Cô gọi tôi làm gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, hỏi.
"Hỏi anh thích ăn trái cây gì, làm cho anh. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn anh, có chút bất đắc dĩ, nói.
Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn Đường Khả Hinh, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, mắt to khẽ chớp, môi hồng mê người, anh quay mặt đi, nói thẳng: "Không cần. Tôi đi về."
"Nhanh như vậy?" Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên kinh ngạc hỏi.
"Ừ. Tôi uống rượu, cũng không lái xe, bảo tài xế tới đón tôi . . . . ." Trang Hạo Nhiên nói xong, nhanh chóng xuống lầu.
Đường Khả Hinh cũng đi theo anh xuống lầu.
Trần Mạn Hồng và Tiểu Nhu, Nhã Tuệ đang trò chuyện, Trang Hạo Nhiên nhìn họ cười nói: "Tôi có việc đi trước, mọi người từ từ chơi. 12 giờ, đuổi mấy tên cầm thú về đấy. . . . . ."
"Tổng Giám đốc, anh ở lại trò chuyện một chút. . . . . ." Nhã Tuệ vội vàng đứng lên, cười nói.
"Không cần, đừng đưa, bên ngoài lạnh lẽo." Trang Hạo Nhiên hơi giơ tay, quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới nói: "Đi nha."
"Tôi đưa anh. . . . . ." Đường Khả Hinh cùng đi theo ra ngoài.
"Không cần. . . . . ." Trang Hạo Nhiên một mình đi ra ngoài, đoán chừng tài xế sẽ tới rất nhanh, liền đứng ở trong sân nhỏ, nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, hít thở sâu một hơi.
Sau lưng có tiếng bước chân.
Anh quay mặt sang, thấy Đường Khả Hinh đã đi ra, dịu dàng nhìn mình.
"Cô ra ngoài làm gì? Bên ngoài lạnh lẽo, mau trở về. . . . . ." Trang Hạo Nhiên đôi tay cắm túi quần, quay mặt sang, nhìn đường lớn hoa anh đào ở đầu kia, cảm nhận được từng làn mùi hương, rất thoải mái.
Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng anh, đột nhiên đi lên trước, vươn tay nhẹ cất vào trong khuỷu tay của anh, mỉm cười nói: "Chúng ta đi dạo trên đường hoa anh đào một chút, sợ qua chút thời gian nữa, sẽ hết mùa hoa. . . . . ."
Cô sững sờ tại chỗ.
Trang Hạo Nhiên lập tức buông tay cô ra, ho khan hai tiếng, mới lại nói: "Không cần. Tôi uống rượu, choáng váng đầu. Không muốn đi."
"Tôi có. . . . . . kém hơn Tiêu Đồng xa như vậy sao?" Đường Khả Hinh nhìn anh, đột nhiên hỏi.
Trong lúc nhất thời, Trang Hạo Nhiên có chút sững sờ, quay đầu, nhìn cô, nói: "Gì?"
Đường Khả Hinh có chút mềm mỏng cười nói: "Chị ấy hiểu chuyện, chị ấy xinh đẹp, chị ấy có tài, chị ấy còn nghe lời. . . . . . so với tôi nghe lời hơn, hơn nữa sẽ không gây họa, cũng sẽ không để anh truyền máu cho tôi . . . . ."
Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, dịu dàng cười nói: "Tô Thụy Kỳ nói cho tôi biết, nói lúc tôi làm phẫu thuật, mất nhiều máu, kho máu bệnh viện không đủ máu, là anh truyền máu cho tôi, thiếu chút nữa gặp nguy hiểm. . . . . ."
"Mặc kệ là ai, tôi cũng có thể làm như vậy." Trang Hạo Nhiên hời hợt.
"Hôm nay anh làm sao vậy?" Đường Khả Hinh có chút nghi ngờ nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, nhớ tới mới vừa rồi ở trong sân, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Thụy Kỳ cúi đầu muốn hôn Đường Khả Hinh, hai mắt của anh nhanh chóng xoay tròn, do dự một lúc, mới nói: "Tối hôm nay, tôi muốn đi một mình, một mình bình tĩnh. Cô cũng không còn nhỏ tuổi, cậu chủ Tô là một người tốt, mặc dù chuyện tình cảm không nên quá gấp, nhưng bên cạnh có một người bạn như thế, làm đối tượng suy tính tương lai, không tồi. Đi nha."
Trang Hạo Nhiên không nói nữa, lập tức muốn đi ra sân nhỏ.
Đôi tay Đường Khả Hinh lập tức nhét vào trong khuỷu tay của anh, nghi ngờ nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, lại im lặng buông lỏng tay của cô ra, bước nhanh đi về phía trước.
Đường Khả Hinh đi ra ngoài, theo phía sau anh, dịu dàng nhìn bóng lưng anh, có chút căng thẳng nói: "Có phải hôm nay tôi vặn ngón tay của anh, anh tức giận hay không? Tôi xin lỗi anh. . . . . ."