‘Phòng tổng thống'! !
Một cái ly màu xanh quý giá Minh Triều hơn 100 ngàn đồng, nện xuống đất! !
Mới từ Nhật Bản trở về nước, Tử Hiền mặc áo len cổ lọ màu đen, váy ngắn màu đen bó sát người, buộc tóc thật cao, đeo bạch kim thật lớn, xinh đẹp lạnh lùng quyến rũ quay đầu, sắc mặt khoa trương nói: "Cô...cô, cô mới vừa nói cái gì?"
Trợ lý nhanh chóng nói với Tử Hiền: "Tổng Giám đốc Tưởng cùng Như Mạt tiểu thư chuẩn bị kết hôn rồi, bởi vì Chủ tịch Tưởng bên kia còn chưa tỏ thái độ, đây là chuyện Tổng Giám đốc Tưởng đơn phương tuyên bố."
"Shit! !" Tử Hiền kêu to: "Lúc ấy bà cô đây đi khỏi Tưởng Thiên Lỗi, không phải vì thành toàn cho Như Mạt! ! Đường Khả Hinh đã chết rồi sao? Cô ta đi đâu? Lúc ấy yêu long trời lở đất! ! Bà cô không nên tin tưởng, trên thế giới này, còn có tình yêu! !"
Trợ lý vội vàng kể lại chuyện của Khả Hinh, bao gồm bị đâm, cùng chuyện trao đổi trái tim! !
Tử Hiền vừa nghe vừa khiếp sợ, vừa tức giận khuôn mặt vặn vẹo, kêu to: "Tưởng Thiên Lỗi bị quỷ ám sao! ! Con đàn bà hèn hạ vô sỉ ! ! Người khác không nhìn ra cô ta diễn trò, chẳng lẽ tôi còn không nhìn ra? Con đê tiện! ! Sớm biết để cho cô ta chiếm tiện nghi, bà cô sớm đâm chết Tưởng Thiên Lỗi rồi ! !".
Trợ lý không dám lên tiếng.
"Không được! !" Tử Hiền cắn răng nghiến lợi ngửa mặt, nói: "Bà cô tôi nuốt không trôi cơn tức này! ! Lúc ấy tôi không nên mềm lòng, mẹ kiếp, bị anh ấy lừa gạt nói trái tim chia làm hai nửa ! ! Sớm biết anh ấy giao trái tim cho Như Mạt, tôi không chỉnh chết cô ta ! !"
Trợ lý Dung Dung giống như nghe được ẩn ý trong lời nói của Tử Hiền, ngẩng đầu lên nhìn cô, có chút căng thẳng nói: "Tiểu thư, chuyện này không có liên quan đến chúng ta, không bằng. . . . . ."
"Cái gì mà không có liên quan với tôi?" Nhậm Tử Hiền tức giận đứng lên: "Tưởng Thiên Lỗi có thể ở chung một chỗ với bất cứ ai, nhưng không thể ở chung với Như Mạt! !"
Cô nói xong, lập tức nhìn chằm chằm phía trước, vặn chặt vé máy bay trong tay sắp bay đến Hàn Quốc, gằn từng chữ nói: "Nếu như tôi phát hiện ra, là Như Mạt cô làm ra chuyện này! Tôi nhất định phải lột da cô ta! Hiện tại cô ta đang ở chỗ nào?"
"Giống như. . . . . . Vì chuyện đính hôn, ở tiệm áo cưới, thử lễ phục. . . . . ." Dung Dung bất đắc dĩ nói.
Hai mắt Tử Hiền chợt lóe, đột nhiên khẽ nhíu mày lông, mỉm cười, nói: "Tốt! Hiện tại tôi muốn đi gặp người đàn bà đê tiện đó để đổi trái tim thứ ba ! !"
Cô không nói hai lời, lập tức nắm túi xách Chanel, xoay người lao ra ngoài cửa!
"Tiểu thư! ! Cô vẫn không nên chọc chuyện này chứ? Ông chủ và bà chủ còn đặc biệt căn dặn, lần này cô đừng làm cho rối loạn nữa. . . . . ." Dung Dung vội vàng đi theo ra ngoài.
Tử Hiền không nói gì, vọt vào thang máy, đinh một tiếng, ấn phím thang máy, lạnh lùng, cắn răng nghiến lợi nói: "Như Mạt! ! Cô chờ đó cho tôi, nếu tôi phát hiện, là cô giở trò quỷ! ! Tôi thật sự sẽ lột da của cô ! !"
Thang máy nhanh chóng đi xuống, ánh đèn lầu một sáng lên! !
Tử Hiền cắn răng nghiến lợi đi ra thang máy, mới vừa đi ra ngoài đại sảnh, lập tức nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce màu trắng phiên bản dài, dừng ở trước cửa đại sảnh, cô sững sờ, cảm thấy bảng số xe này rất quen thuộc?
Nhân viên tiếp tân nhanh chóng đi tới trước chiếc Rolls-Royce, cung kính mở cửa xe, nói nhỏ: "Chào mừng quý khách ghé thăm."
Một cô gái tuổi chừng 30, mặc váy dài màu xanh dương đậm, bên ngoài khoác khăn choàng lông vũ trắng tinh, đầu tóc xoăn hấp dẫn, đeo vòng tai kim cương 7 Karla, trong ánh đèn đại sảnh chiếu xuống, lấp lánh rực rỡ, mang kính râm màu đen thời trang Paris, lạnh lùng nhìn mọi người, đôi môi đỏ tươi vô cùng nóng bỏng, giống như triệu đóa hoa hồng ép thành chất lỏng, bôi lên, lười biếng mở đôi môi, đầy ngang ngược mà hấp dẫn.
Tử Hiền nhìn thấy cô, sau lưng chợt lạnh, lập tức xoay người, muốn đi trở vào thang máy. . . . . .
"Đứng lại" Giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến.
Tử Hiền dừng chân, hai mắt chợt lóe, hoảng sợ đến trên trán lập tức đổ mồ hôi lạnh.