Dư quang ánh trời chiều vẫn còn sáng chói!
Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ, hai người khóc cười, cùng đỡ nhau đi trở về phòng trọ nhỏ.
"Chân còn đau không?" Nhã Tuệ có chút đau lòng nhìn Đường Khả Hinh hỏi.
Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, cười khẽ nói: "Không có việc gì, chậm một chút là được."
Trang Hạo Nhiên đứng ở đầu kia, nhìn hai người bạn thân vừa nói vừa cười cùng đi trở lại, anh cũng cười đi tới, nhìn họ nói: "Theo cách đi của các người, đến ngày mai cũng chưa về nhà được."
Hai người đồng thời dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, đột nhiên khom người bế ngang cả người Đường Khả Hinh, ôm vào trong ngực.
Đường Khả Hinh không nhịn được vươn tay, ôm cổ của anh, không khỏi xấu hổ cúi thấp đầu.
Trang Hạo Nhiên có chút lúng túng.
Nhã Tuệ im lặng nhìn hai người bọn họ, cười nói: "Các người làm sao vậy?"
"À?" Trang Hạo Nhiên và Khả Hinh cùng nhau quay đầu, nhìn cô, hỏi: "Chuyện gì?"
"Tôi hỏi hai người làm sao vậy? Tại sao xấu hổ như vậy?" Nhã Tuệ bật cười, hỏi.
"Nào có. . . . . ." Đường Khả Hinh vội vàng cúi đầu.
Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải miễn cưỡng cười cười, ôm Đường Khả Hinh, nói: "Về nhà thôi."
Đường Khả Hinh không nói gì, để anh ôm, cũng không dám ngẩng đầu.
Nhã Tuệ mỉm cười đứng ở đầu này, ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng cao lớn của Trang Hạo Nhiên, ôm chặt Đường Khả Hinh đi về phía trước, mặt trời chiều mới vừa lặn xuống, dư quang kéo dài bóng dáng anh, trong lòng của cô lập tức ấm áp, cám ơn Trang Hạo Nhiên chăm sóc và che chở như thế, chỉ mong tất cả đều đã qua, tháng ngày bình yên.
Trang Hạo Nhiên ôm Đường Khả Hinh đi vào phòng trọ nhỏ, đi lên thang lầu, đứng ở phòng khách nhỏ lầu hai, nhìn hai gian phòng nhỏ, hỏi: "Gian phòng nào của cô. . . . . ."
Đường Khả Hinh chỉ chỉ bên trái.
Trang Hạo Nhiên nhìn căn phòng kia một cái, liền ôm Đường Khả Hinh mới vừa muốn tiến vào phòng. . . . . .
"Cởi giày. . . . . ." Đường Khả Hinh cúi đầu, cẩn thận nói.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, liền bất đắc dĩ cởi giày da, mới ôm Đường Khả Hinh đi vào sàn nhà gỗ, sau đó cẩn thận đặt cô ở trên chiếc giường êm ái, biết gian phòng này sạch sẽ, liền theo thói quen muốn giúp cô cởi giày, không ngờ tay mới đụng phải giày vải màu trắng của cô, tay của anh lập tức co rụt lại.
Đường Khả Hinh cũng vội ngồi ở trên giường, hai chân chạm đất, để cho váy dài che kín đôi chân nhỏ của mình.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô như vậy, lại hối tiếc thở dài một cái, nói: "Khả Hinh, cô phải biết, con người của tôi, thật rất ít lúng túng với phụ nữ, tôi . . . . . Tôi . . . . . Con người của tôi rất nghiêm túc, cô biết không?"
Đường Khả Hinh đột nhiên không nói, mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô, nói: "Cô không tin tưởng tôi sao? Chẳng lẽ cô cảm thấy tôi là cầm thú sao? Giống như những tên đê tiện kia?"
Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn anh, bất đắc dĩ nói: "Đừng nói ahhh... Hôn thì hôn, quên nó đi, sau này không nên như vậy là được."
"Chuyện này, cô còn cởi mở hơn so với tôi à? Cô là một cô gái, cô bị người ta hôn, còn bị người. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, có chút kinh ngạc, không tiếp nhận nổi, lại có chút lúng túng nói: "Còn bị người. . . . . . bị. . . . . ."
Đường Khả Hinh nghe xong lời này, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười dịu dàng, nhìn anh nói: "Anh lại đây ngồi một chút. . . . . ."
"À?" Trang Hạo Nhiên lập tức xê dịch ngưuời, lúc này mới giả vờ đứng đắn.
"Lại đây ngồi. . . . . ." Đường Khả Hinh lại vỗ nhẹ vị trí mép giường của mình.
Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, liền có chút tò mò xê dịch tới trước một chút, ngồi bên cạnh cô, cúi đầu, nhìn cô hỏi: "Chuyện gì?"
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, hai mắt khẽ chớp.
Trang Hạo Nhiên cau mày, cúi thấp hơn, có chút tò mò nhìn cô, mới vừa muốn hỏi cô chuyện gì, lập tức sắc mặt đại biến, há to mồm, đau đớn gào khóc kêu to: "A . . . . . . mẹ ơi, đau chết mất! ! A . . . . . . . buông tay, buông tay! ! !"
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, ngón tay út đã có chút hờn dỗi dùng sức vặn ngón trỏ của Trang Hạo Nhiên.
"A . . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại đau gào thét, ngã xuống giường, trước mặt mồ hôi nhỏ dọc, kêu to: "Cứu mạng ! ! Cứu mạng ! ! Đừng vặn nữa ! ! Cứu mạng !"
"Sau này, còn dám làm loạn hay không?" Vẻ mặt Đường Khả Hinh không lộ vẻ gì hỏi.
"Không dám! Không dám! Thật không dám nữa ! !" Trang Hạo Nhiên nằm ở trên giường, đau đến không chịu nổi, kêu to: "Tôi sai rồi!"
"Tôi không sao cả, trước kia tôi làm việc ở quán bar, có đàn ông muốn chiếm tiện nghi của tôi, tôi luôn vặn ngón tay của bọn họ như vậy, có lần tôi còn làm gảy xương của bọn họ." Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng buông lỏng ra, mới chậm rãi nói.
Trang Hạo Nhiên thở gấp một hơi, ôm ngón trỏ trái mình, vừa đỏ vừa sưng, đau đến người bình thường không thể chịu được, anh vừa thở hổn hển, vừa nhìn Đường Khả Hinh, con bé yếu đuối mong manh này, gào khóc nói: "Cô bé này, tại sao như vậy? Cô quá ác tâm! ! Người kia hôn cô nhiều lần như vậy, tại sao cô không vặn gảy đầu ngón tay của anh ấy?"
Sắc mặt của Đường Khả Hinh lập tức tối sầm.
Trang Hạo Nhiên nhất thời phát hiện mình nói sai, liếc vẻ mặt của Đường Khả Hinh đột nhiên có chút mất hứng, hai mắt của anh chuyển một cái, lập tức nói: "A, lái xe lâu như vậy, chết đói rồi, lấy chút gì ăn đi! !"
Anh lập tức chống giường đứng lên, không ngờ tay đụng phải giường, ngón áp út liền bị người dùng sức chống lên, rất dùng sức vặn, anh lập tức khiếp sợ há to mồm, khàn giọng kêu to: "Mẹ ơi! ! ! Đau chết rồi! !"
"Sau này còn nói linh tinh hay không?" Đường Khả Hinh lại dùng sức vặn anh.
"Sẽ không, sẽ không, bà cô ơi! Xin cô đấy!" Trang Hạo Nhiên đau đến đổ mồ hôi lạnh toàn thân, đau đến cầu xin tha thứ: "Tôi sai rồi! ! Mau! ! Mau! Buông tay! !"
Đường Khả Hinh vẫn chưa hết hận, lại muốn dùng sức.
"A . . . . . . cứu mạng ! !" Trang Hạo Nhiên đau đớn kêu la cầu xin tha thứ.
Nhã Tuệ nghe được tiếng kêu, vội vàng đi lên lầu, thấy Đường Khả Hinh lại vặn đầu ngón tay Trang Hạo Nhiên, cô hoảng sợ, gọi: "Khả Hinh! ! Không nên xằng bậy! ! Đây không phải chuyện đùa! !"
Đường Khả Hinh thấy Nhã Tuệ đi lên cầu xin, lúc này mới từ từ buông ra.
Trang Hạo Nhiên thật khó chịu giơ lên ngón áp út và ngón giữa của mình, tất cả đều sưng đỏ, đau lòng nói: "Vặn gảy ngón áp út của tôi rồi, tôi kết hôn làm sao đeo nhẫn cưới?"
"Lại nói lung tung ! Vặn gãy chỗ cứng rắn trên người anh!" Đường Khả Hinh cười phốc một tiếng, đây là danh ngôn của Lâm Sở Nhai.
Trang Hạo Nhiên cảm thấy tức giận nhìn cô, nói: "Một cô gái như cô, tại sao như vậy ?"
"Đúng vậy!" Nhã Tuệ vỗ vào đầu gối Đường Khả Hinh, tức giận nói: "Không biết cô học với ai, trước kia nói chuyện không có hư hỏng như vậy!"
Đường Khả Hinh cúi đầu, không lên tiếng.
"Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một lúc. Mấy Phó tổng và Mạn Hồng biết cô trở lại, đều nói phải tới thăm cô, tôi cũng mời các Phó tổng rồi, ở dưới lầu làm chút món ăn, cô mau mau thu dọn đồ đạc đi." Nhã Tuệ tức giận nhìn cô một cái, mới xoay người đi xuống lầu.
Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn Đường Khả Hinh một cái, nói: "Tôi cũng không để ý tới cô! Rất độc ác! Đau chết mất!"
Anh không nói gì nữa, cũng xoay người đi xuống.