Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, hai mắt nhàn nhạt nhìn anh, nhịn cười, cố ý hỏi: "Tối hôm qua anh làm chuyện gì?"

Vẻ mặt của Tưởng Thiên Lỗi có chút mất tự nhiên, lại cầm ly sữa tươi uống một ngụm, mới chậm rãi nói: "Ví dụ như uống một chút rượu, nói chuyện gì không nên nói, làm chuyện gì không nên làm. . . . . ."

Trên mặt Đường Khả Hinh nở nụ cười, cầm đũa lên, đặt ở trên bàn, so xuống, mới cao giọng, bắt chước Trang Hạo Nhiên, giống như lưu manh nói: "Để tôi suy nghĩ xem. . . . . ."

"Nếu như phải suy nghĩ, chính là không có." Tưởng Thiên Lỗi nói. . . . . .

"Tôi suy nghĩ làm thế nào để tóm tắt cho anh nghe!" Đường Khả Hinh gắp một viên bánh sủi cảo hấp, giơ lên nhìn nó một cái, đang suy nghĩ bên trong nó chứa cái gì ?

Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh ngẩng đầu nhìn cô.

"Anh thật sự quên mọi thứ? Không nhớ chuyện của mình làm một chút nào?" Đường Khả Hinh cau mày nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi đề phòng cô có bẫy, liền lạnh nhạt nói: "Nhớ mang máng không ít. . . . . ."

"Ví dụ như ..?" Đường Khả Hinh phát hiện mình đi theo Trang Hạo Nhiên, thông minh hơn nhiều.

". . . . . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng nhìn cô.

Đường Khả Hinh cau mày, nhịn cười, kẹp viên sủi cảo hấp bỏ vào trong miệng của mình nhai, nhai nhẹ nhàng, nhất thời phát hiện trong sủi cảo hấp này có thịt tôm, thịt bằm, trộn lẫn nước ép cần tây, thật sự hết sức hấp dẫn, ngon miệng, cô vui vẻ đưa đũa ra còn muốn gắp, không ngờ đôi đũa bị người chặn lại, Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng cầm đũa, gắp một viên sủi cảo hấp bỏ vào trong miệng của mình nhai, nhai không biết có bao nhiêu thơm tho, bao nhiêu tao nhã!

Đường Khả Hinh tức giận ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi cái thứ người không có lương tâm, tức giận giơ đũa, run rẩy nói: "Tối hôm qua nếu anh kiêu ngạo như sáng sớm hôm nay, chị đây mới không để ý tới anh! ! Để cho anh ngâm trong cái gạt tàn thuốc, ngạt chết anh đi!"

Những lời này là Tô Lạc Hoành mắng Lâm Sở Nhai đấy!

Tưởng Thiên Lỗi nóng mắt ngẩng đầu, có chút căng thẳng nhìn về phía cô!

"Ngày hôm qua, anh…!" Đường Khả Hinh vừa nhắc tới chuyện này vẻ mặt vô cùng hoàn hảo, thần sắc vô cùng hoàn hảo, rất tức giận nói: "Tôi vốn đi xem mắt không thành công, tâm trạng của người ta đã rất buồn bực (thứ nói dối này, cô cũng nói được, xem ra còn hơn Trang Hạo Nhiên), một mình gặm hết một bàn lớn món ăn, tức giận đến không nói nên lời, không ngờ tôi mới vừa ăn no xong, mở cửa thang máy, anh giống như một tửu quỷ, nhào tới trước mặt của tôi, ôm tôi khóc, khóc rất đau lòng, rất đáng thương! !"

Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi trừng lên, có chút khiếp sợ nhìn về phía cô, cũng không dám nhiều lời!

Kể từ lúc Đường Khả Hinh dần dần khôi phục tính tình, có Trang Hạo Nhiên làm chỗ dựa, người phách lối hơn nhiều so với trước kia, cô tức giận nghiêng đầu, như đứa bé đáng thương nói: "Tại sao tôi phát hiện, kể từ sau khi gặp anh, ngày nào tôi cũng gặp chuyện không tốt ! Tôi còn đang ngạc nhiên anh xảy ra chuyện gì làm cho anh đau lòng như vậy, anh liền ôm tôi khóc lớn gọi: Như Mạt! ! Như Mạt! Như Mạt . . . . . . . . . "

Lông mày Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng căng thẳng, trừng mắt nhìn người này, giống như trừng ôn dịch!

"Hừ!" Đường Khả Hinh liếc mắt nhìn anh, mím môi, giống như tên lưu manh nói: "Sau đó, tôi không có biện pháp, không muốn anh bị mất mặt xấu hổ ở trước mặt nhân viên của anh, tôi liền hết sức vĩ đại đưa anh đi lên, lúc đầu muốn ném anh ở bên ngoài thang máy cho xong, không ngờ! ! Anh! !"

Cô nói xong, lập tức vươn tay chỉ Tưởng Thiên Lỗi!



Tưởng Thiên Lỗi rất căng thẳng, khuôn mặt cứng đờ nhìn về phía cô.

"Anh có thể nằm trên mặt đất, nắm chặt tay của tôi, khóc lóc bảo tôi đừng đi! !" Đường Khả Hinh hạ thấp giọng, giống như nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Tưởng Thiên Lỗi ngày hôm qua, cô thở dài một cái, giả vờ mình thật vĩ đại nói: "Ngày hôm qua tôi thật sự nhìn thấy anh quá đáng thương, thuận tiện đỡ anh trở về, kéo anh lên, cùng đi tới phòng làm việc Tổng Giám đốc, phòng làm việc Tổng Giám đốc đó chính là chỗ chúng ta đang ngồi!"

Cô nói xong câu đó, còn gật đầu một cái, giống như cô giáo mẫu giáo dạy học trò!

Tưởng Thiên Lỗi không nói gì nhìn cô, thật có chút nóng nảy nói: "Sau đó. . . . . . . . . . . . Tôi không có làm gì? ngủ thiếp đi phải không?"

"Hắc...!" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên mỉm cười, mới cúi đầu, trừng mắt giống như con heo con nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Anh không có làm gì? Anh ngủ thiếp đi? Nếu quả thật như vậy thì tốt biết bao nhiêu? Nhưng anh, anh ngồi ở trên ghế sa lon, thần trí thất thường bật khóc nói: Anh có lỗi với em, Như Mạt, anh thật sự có lỗi với em, đã nhiều năm, thật ra anh vẫn luôn hận em! (cô có thể đoán đúng rồi)!"

Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt, cảm giác đáy lòng của mình có luồng khí lạnh thấm ra sau lưng, cảm giác da mặt mình bị người xé ra phát tiếng kêu xì xì, anh nhanh chóng chớp mắt, không lên tiếng, chỉ cúi đầu nắm chặt ly sữa tươi, uống một hớp!

"Nói xong lời tình thấm thiết, xúc động lòng người như vậy, coi như tôi nghe xong cũng có có chút cảm động, tôi còn khuyên anh, nếu anh thật thích thì đuổi theo cầu xin cô ấy đi. . . . . . Mặc dù tình yêu của các người là bẩn thỉu, là kinh tởm, là sai lầm!" Đường Khả Hinh nhân cơ hội báo thù!

"Đường Khả Hinh!" Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, tức giận kêu cô.

"Tôi nói thật!" Đường Khả Hinh nóng mắt nhìn về phía anh, nói: "Nhưng lúc đó anh lại im lặng, chậm rãi đi về phía cửa sổ thủy tinh mở ra, nhìn bóng đêm phía ngoài, phịch một tiếng, quỳ mạnh xuống giống như liệt sĩ, làm tôi hoảng sợ!"

Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng nhấp nháy, nhưng vẫn có chút hoảng sợ nhìn về phía Đường Khả Hinh, khuôn mặt vặn vẹo.

"Anh biết anh làm gì không?" Đường Khả Hinh cúi đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, khẩn thiết hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi trừng mắt về phía cô, chậm rãi lắc đầu một cái.

"Anh cũng không nói gì, chỉ quỳ ở đó, nức nở khóc rống lên, nước mắt chảy ào ào, tại sao lúc đó tôi không đi? Bởi vì tôi tò mò, một người cao lớn kiêu ngạo như anh, tại sao lại vì tình yêu mà điên cuồng như vậy? Mất hết tư cách? Như vậy còn sống làm gì? Sự thật lo lắng của tôi . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh cố ý dừng lại nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi cũng nín thở nhìn về phía cô.

"Là dư thừa!" Đường Khả Hinh lại gật đầu một cái, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi hết sức thành khẩn nói: "Anh vì tình yêu, anh vẫn không mất hết một chút lý trí cuối cùng! Anh không có nhảy xuống cửa sổ, rơi vào trong biển làm mồi cho cá mập, nhưng nghĩ lại xem, Tổng Giám đốc Tưởng, một người vì tình yêu, đánh mất bản thân mình như vậy, cho dù cô ấy yêu anh cũng không phải là bản thân anh, cần gì cố sống chết để giữ lấy tình yêu mà anh mãi mãi cũng không thể nào lấy được, rồi ở đó khổ sở giãy giụa, nếu anh hạnh phúc, cô ấy mới có thể có cuộc sống hạnh phúc, có đúng không?"

"Chuyện của tôi không cần cô dạy!" Tưởng Thiên Lỗi tức giận nói.

"Ngày hôm qua anh cũng không phải nói như vậy, ngày hôm qua anh nắm tay của tôi, ôm tôi khóc nói: cám ơn cô đánh thức tôi, sau đó liền nằm sấp xuống giống như con gián, ngã xuống đất, ngủ thiếp đi!" Đường Khả Hinh mặt ngẩng mặt lên, nhìn về phía anh nói.

"Lúc tỉnh lại, tôi ngủ trên ghế sa lon!" Tưởng Thiên Lỗi thật sự quên chuyện tối ngày hôm qua rồi.

"Đó là đương nhiên, tối hôm qua tôi lôi kéo anh nằm lên ghế sa lon, thiếu chút nữa tắt thở!" Đường Khả Hinh lạnh lùng nhìn mặt của anh, cố ý tức giận nói.

Tưởng Thiên Lỗi hung hăng nhìn cô chằm chằm, muốn chất vấn lời của cô..., nhưng không thể tìm được sơ hở, sắc mặt của anh lạnh lẽo, hai mắt lóe lên một cái.



Đường Khả Hinh chậc một tiếng, cười trộm nói: "Thế nào? Anh vẫn còn quan tâm đến ánh mắt của người khác à?"

Những lời này là châm chọc trắng trợn!

Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng hả hê của cô, ngược lại không lên tiếng, cầm ly sữa tươi uống một hớp nhỏ, mới hỏi: "Chuyện tôi uống say rượu, có người khác nhìn thấy hay không?"

"Không có! Tuyệt đối không có! Tôi vì bảo vệ danh dự của anh, tuyệt đối sẽ không để cho người thứ ba biết, nếu biết rồi, anh không phải bị mất mặt, muốn giết người diệt khẩu sao?" Đường Khả Hinh vừa nói vừa cười, bưng ly lên, uống một hớp sữa tươi. . . . . .

"Ừ, đúng vậy. . . . . . Tôi sẽ giết cô diệt khẩu. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi gật đầu đáp lời.

Phốc! Đường Khả Hinh phun sữa tươi ra ngoài, cô lập tức dùng tay che lấy, toàn bộ sữa tươi trong miệng phun trên tay của mình, dọc theo khóe miệng chảy xuống, cô vừa kéo khăn giấy, vừa ho khan thật mạnh, ho đến phổi cũng đau. . . . . ."Khụ khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi lại hết sức bình tĩnh uống sữa tươi, thỉnh thoảng giương cặp mắt tràn đầy sát khí nghiêm nghị nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt của anh càng thêm hoảng sợ, ho đến thở không nổi, hai mắt xoay tròn một cái, có chút đáng thương, nghiêng sát lại gần nhìn anh.

"Sau đó, còn đã xảy ra chuyện gì không?" Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.

"Không có. . . . . . Không có. . . . . ." Đường Khả Hinh hoảng sợ đến nổi sau lưng cũng rịn mồ hôi, nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi cũng bắt chước vẻ mặt cô, ung dung nói: "Tôi không sao cả, cô nói đi. . . . . ."

"Thật. . . . . . Thật. . . . . . Thật không có. . . . . . sau đó anh ngủ hết sức tao nhã, tư thế tao nhã, người cũng tao nhã. . . . . ." Trên trán Đường Khả Hinh bắt đầu đổ mồ hôi.

Tưởng Thiên Lỗi khẽ chớp hai mắt, đột nhiên gắp một khối bánh dẻo đậu đỏ mà trước đó hai người cũng chưa nếm qua, nhẹ nhàng đưa đến trong chén Đường Khả Hinh, nói: "Ăn đi."

Đường Khả Hinh cảm giác tê dại da đầu, nhìn khối bánh dẻo đậu đỏ hết sức đẹp mắt, đầu ngón tay có chút lạnh lẽo, nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười, cầm đũa lên, gắp lên khối bánh dẻo đậu đỏ, thả vào trên chóp mũi ngửi một cái, mới nhẹ nhàng thả vào trong miệng, nhưng phát hiện bên trong bánh dẻo đậu đỏ này được ướp lạnh, bánh ướp lạnh ăn hết sức ngon miệng, cô nhai rất vui vẻ.

"Lần sau gặp phải chuyện như vậy, hi vọng cô đừng xen vào việc của người khác, tôi không muốn cô giúp tôi," sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo nói.

Đường Khả Hinh nhắc mí mắt, khinh bỉ nhìn anh, táo bạo nói: "Nếu không phải nhìn thấy anh tội nghiệp, chị đây mới không quan tâm anh! Không cần biết anh là ai? Anh và tôi có liên quan gì? Tôi ăn no rồi! Đi đây!"

Cô nói xong, cũng đã để đũa xuống, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài!

"Cô không cần sao?" Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nhàn nhạt hỏi.

Đường Khả Hinh quay đầu lại, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hỏi: "Cần cái gì?"

"Cần một tiếng cám ơn. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nói.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!