Cả hai không đứng gần mà cách nhau 3m, anh nhìn xuống đồng hồ: “ Em trễ 1’39s”.
Thiên Kỳ nhanh chóng đáp lại: “ Không phải anh vẫn ở đây sao?”
“ Vì anh biết em sẽ ra ngoài gặp anh”, anh cũng không chịu thua.
Hai người cứ thế nhìn nhau một hồi lâu, trong lòng nóng bừng lên nhưng không ai chịu khuất phục ai trước. Thiên Kỳ vì sự an toàn nên muốn anh rời đi: “ Không phải anh sắp có chuyến bay về sao? Bây giờ đến sân bay là vừa đúng giờ”.
Vĩ Thành gật đầu: “ Phải rồi, anh nên về thôi”.
Anh không có vẻ gì là luyến tiếc mà mở cửa vào và khởi động xe rời đi. Chiếc xe chầm chậm quay đầu và di chuyển, Thiên Kỳ muốn nói lời cô đã nén lại nên đã chạy nhanh đi chặn đầu xe. Dù biết nguy hiểm nhưng cô không muốn bỏ lỡ cơ hội.
Vĩ Thành đạp phanh dừng trong giây, không nghĩ rằng cô lại làm như vậy. Ánh mắt cô nhìn anh đầy thương nhớ, xao xuyến đến anh phải ngay lập tức xuống xe. Bước chân anh đi nhanh đến, bỏ qua rào cản 3m mà ôm hôn nhau đắm đuối.
Diệc Thần ở một góc nhìn thấy tất cả rồi lặng lẽ rời đi. Phía xa Mộng Dao cũng theo dõi tình hình, cô vui buồn lẫn lộn. Vui vì thấy anh mình đang yêu và hạnh phúc, buồn vì hành động của mình khiến chàng trai kia đau lòng.
Môi hai người tách nhau ra, dừng lại mà thở. Thiên Kỳ nhìn vào mắt anh bày tỏ nỗi lòng: “ Vĩ Thành! Em cũng rất nhớ anh!”.
Anh không một động tác thừa lập tức bế cô lên và đặt vào ghế phụ cạnh ghế lái, và sau đó anh lái xe đi khỏi đây.
....
Diệc Thần vì quá đau lòng mà đi đến club uống rượu, anh ngồi thui thủi một mình với ly rượu ở quầy bar. Sự xuất hiện của một người quen khiến anh bất ngờ: “ Rachel”.
“ Tình cờ thật! Đi du lịch cũng gặp anh nữa này”, Mộng Dao lúc này là Rachel với phong cách sexy, quyến rũ ngồi bên cạnh anh.
Cô tỏ vẻ ngạc nhiên: “ Anh đến đây du lịch hay là...”.
“ Tôi đến vì công việc”, anh trả lời.
Rachel hỏi han: “ Trông anh buồn lắm... Anh và cô gái ấy thế nào rồi, có tiến triển gì chưa?”
Diệc Thần cười buồn, nhìn vào ly rượu: “ Đơn phương thì cũng chỉ là đơn phương mà thôi, càng đâm vào thì càng đau. Cô ấy không chọn tôi, tôi đành phải tập chấp nhận dần với sự thật này”.
“ Tại sao anh không thử yêu một ai khác, biết đâu anh sẽ tìm được một nửa của cuộc đời mình?”, cô gợi ý.
Anh nghĩ cô nói đùa mà cười nhẹ: “ Tôi không biết ai cả”.
Rachel không chần chừ mà giới thiệu: “ Anh thấy tôi thế nào?”
Lời cô vừa nói xong thì anh liền đứng hình, nhìn cô không biết đáp lại như thế nào. Cô chủ động tiến đến hôn nhẹ lên môi anh, hành động này anh cũng không ngờ đến.
Biểu cảm anh ngây ngô thấy rõ, cô nhận ra điều gì đó: “ Không lẽ anh đây là nụ hôn đầu?”
Anh vẫn chưa hoàn hồn lại khiến cô cảm thấy vô cùng thích thú: “ Muốn thử không?”
“ Thử thế nào đây?”, anh bất giác hỏi.
Cô cười nhạt, uống một ngụm rượu rồi nghiêm túc nói: “ Tôi vẫn còn nợ anh Hà một sự giúp đỡ, để lâu quá thì không hay... Đêm nay tôi trả lại anh”.
Diệc Thần khó hiểu: “ Ý của cô là...?”
Rachel thẳng thắn quay qua nhìn vào đôi mắt anh: “ Ngủ cùng nhau đi”.
Sau đó cả hai ôm hôn nhau mở cửa đi vào một căn phòng, chân lùi dần về phía giường. Anh ôm cô nằm xuống, môi vẫn không thể dứt. Ngay sau đó Rachel kéo người anh xuống, cô chủ động ngồi lên đùi anh rồi cởi áo ngoài anh ra.
Vô tình chiếc khăn tay từ trong túi rơi ra, vì có ký hiệu ‘R’ nên Rachel liền nhận ra là của mình. Một món đồ của người lạ, đặc biệt lại không có giá trị gì lớn mà anh lại giữ bên mình, không lẽ anh đã có chút gì đó rung động với phiên bản Hà Mộng Dao dịu dàng, đáng yêu.
Cô đột nhiên dừng lại, xuống khỏi người anh thay đổi suy nghĩ: “ Diệc Thần à! Tôi xin lỗi anh!”.
“ Rachel! Cô không sao chứ? Tôi làm cô đau à?”, anh lo lắng hỏi.
Rachel né tránh: “ Chắc tôi lại nợ anh rồi, tôi không thể làm vậy với anh được”.
Lời vừa dứt, cô vội vàng rời khỏi phòng. Trong khi đó Diệc Thần vẫn còn không hiểu vì sao cô lại thay đổi, cũng không nói lý do là gì.
Cô đi vào trong thang máy, ấn nút xuống sảnh khách sạn. Điều mà Rachel lo ngại lúc này là anh sẽ phát hiện Mộng Dao và Rachel là cùng một người. Nếu anh biết cô là người có hai phiên bản thì mối quan hệ tốt đẹp này sẽ bị phá vỡ.
Quan trọng hơn hết là cô ở phiên bản nào thì đều đã phải lòng Diệc Thần.
....
Phía Vĩ Thành, anh lái xe đưa Thiên Kỳ đến bãi biển, buổi tối nên không có ai ở đây. Anh tháo dây an toàn ra rồi chồm người lên hôn cô tới tấp.
Thiên Kỳ cũng không ngần ngại, cánh tay thoải mái mà vòng qua cổ anh.
Anh dứt môi cô ra, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy như muốn hỏi ý. Đến khi đối phương gật đầu đồng ý anh liền tháo dây an toàn của cô ra rồi nâng cô lên sang ghế lái ngồi trên người mình.
Đây là lần đầu tiên cả hai trải nghiệm vui vẻ ở bên ngoài, một nơi thiên nhiên thế này nên có cảm giác vô cùng kích thích.
Thiên Kỳ cởi áo vest anh ra rồi lại tiếp tục gỡ từng cúc áo, bờ ngực lẫn cơ bụng hiện ra trước mắt khiến cô nhìn không ngớt. Cô không nhịn được mà gặm lấy môi anh, bàn tay vuốt ve tứ phía một cách tự nhiên.
Chiếc áo phông trên người cô một lúc sau cũng đã rời khỏi người và bị ném sang một bên.