Anh loay hoay tìm cà phê nhưng mãi không thấy, Cẩn Du hiểu ý lấy trong hộp ra đưa cho anh một gói, đến lọ đường thì cũng là cô đưa đến.
“ Cảm ơn!”, anh nói.
Thấy anh pha cà phê một cách rất nghiệp dư, cô không chịu nổi mà đề nghị giúp đỡ: “ Để tôi chỉ anh cách pha”.
Vĩ Thành cũng ngoan ngoãn đứng sang một bên để cô chỉ dẫn. Cô trêu chọc: “ Tôi hơi ngạc nhiên đấy vì Hà tổng không rành vị trí đồ dùng trong đây, chắc hẳn toàn là thư ký làm nhỉ?”
Anh cũng không chịu thua mà hỏi ngược lại: “ Tôi cũng khá bất ngờ với đại diện Ngô, mới đến làm việc có vài ngày mà đã làm quen được với công ty. Làm cách nào, cô chỉ tôi được không?”
Cô đưa ly cà phê đã pha xong nóng hổi, thơm ngon trả lời: “ Không có gì khó cả, tôi tự pha cà phê, thế thôi”.
Anh đưa tay lên nhận lấy, sau đó uống một ngụm cảm thán: “ Nóng quá!”.
Nhìn biểu cảm nhăn mặt ấy khiến cô bật cười, Vĩ Thành cũng không nhịn được mà nở một nụ cười rạng rỡ.
“ Xin phép anh!”, cô nói rồi đi về phòng làm việc.
Ở đây anh nhìn thật kỹ mọi thứ và vị trí để về sau đỡ phải bị quê.
9h20, khi này Cẩn Du mới hoàn thành công việc của mình. Cô vươn vai uể oải, hít một hơi thật sâu rồi đóng máy tính lại.
Bỗng đèn trong phòng tắt đi, cả công ty bỗng chìm trong bóng tối. Cẩn Du nghĩ đèn phòng mình có vấn đề nên ra ngoài kiểm tra, không ngờ là hành lang cũng tối sầm.
“ Cúp điện rồi sao?”, cô tự hỏi rồi chợt nhớ ra điều gì đó quan trọng: “ Cúp điện…”.
Cẩn Du nhanh chóng chạy lên tầng, gõ cửa phòng CEO, gọi lớn: “ Hà tổng! Hà tổng! Anh còn ở trong đó không?.. Hà tổng à!..”.
Cô gọi mãi mà không có tiếng hồi đáp, biết là bên trong anh gặp vấn đề rồi nên cô mở cửa đi vào.
Căn phòng tối om yên tĩnh, cô nhìn xung quanh tìm kiếm, môi gọi tên anh: “ Vĩ Thành!”.
Ở một góc tường, giọng nói mỏng manh phát ra: “ Đừng… Đừng mà”.
Một loạt hình ảnh cậu bé khóc lóc đập cửa kêu cứu xuất hiện chớp nhoáng trong đầu khiến anh co rúm người lại ở một góc tường.
Cẩn Du biết là anh nên đi nhanh đến: “ Vĩ Thành, đừng sợ… Một chút thôi sẽ có điện trở lại”.
Người anh rung lẩy bẩy, miệng không ngừng cất lên những tiếng cầu xin: “ Đừng… Cứu tôi!.. Đừng làm vậy mà!”.
Cô vội nắm lấy tay anh, tay còn lại lấy điện thoại mở đèn đặt lên sàn, hy vọng một tia ánh sáng nhỏ nhoi này có thể làm anh bớt sợ.
Bàn tay anh nắm chặt tay cô nhìn vào ánh đèn, anh dần dần bình tĩnh hơn. Tuy cách này không giúp anh hết sợ nhưng phần nào cũng không còn nghe tiếng rên rỉ nữa.
“ Không sao rồi Vĩ Thành, em sẽ ở đây, bên cạnh anh,… Vì thế đừng sợ nhé”, cô vuốt cánh tay anh nhẹ nhàng an ủi.
Anh không thể kiềm chế cảm xúc của mình mà kéo cô vào lòng ôm chầm lấy. Cẩn Du cũng không từ chối, hai cánh tay theo tự nhiên mà chạm vào eo anh.
Khoảng một phút sau, điện có lại, tất cả đèn bật sáng lên. Cả hai từ từ buông nhau ra, Vĩ Thành nhìn cô với ánh mắt đầy nghi hoặc, còn cô lại lảng tránh.
Đến giờ cô mới nhận thức được hành động của mình là lộ liễu. Chuyện anh sợ bóng tối ngoài gia đình thì chỉ có Thiên Kỳ biết, cô là người mới quen tại sau lại có thể biết bí mật này.
Cô đứng lên, bối rối lấy lý do rời đi: “ Cũng trễ lắm rồi, có lẽ tôi phải về đây”.
Khi cô quay người, anh nhanh chóng đứng lên níu lấy tay cô. Không hiểu vì sao đôi mắt của cả hai lại ngấn lệ, Cẩn Du cố gắng không để anh phát hiện mình đang khóc.
“ Em cứ đứng im, đừng cử động và nghe tôi nói thôi…”.
Anh ngậm ngùi nuốt nước mắt, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy mà nói: “ Tôi không biết năm ấy đã xảy ra chuyện gì khiến em nói lời chia tay và biến mất… Bây giờ em lại xuất hiện trong cuộc đời của tôi với một con người mới. Khoảng thời gian qua không có em, tôi rất nhớ, và cả con của mình nữa”.
Nghe đến đứa con chưa chào đời đã bị mất, giọt nước mắt đã rơi dài trên má.
“ Ngoài công việc, tôi chỉ nghĩ về em. Sao em lại có thể khiến tôi trở nên thảm hại như thế này? Tôi hận em nhưng tôi yêu em… Tôi sẽ chờ, chờ cho đến một ngày em thật lòng yêu tôi”, nói xong thì anh nhẹ nhàng buông tay ra.
Cẩn Du không ngoảnh mặt lại vì sợ anh thấy đôi mắt ướt đẫm, cũng không trả lời một từ nào mà thẳng thừng đi ra khỏi phòng.
Trở về phòng làm việc của mình, vừa đóng cánh cửa lại cô đã không nhịn được mà bật khóc nức nở. Cô không ngờ rằng chỉ vì lời nói chia tay năm xưa đã khiến anh đau khổ đến mức tự để dày vò bản thân mình đến thế nào.
Lời chia tay đơn phương chính cô cũng là người bị ép buộc phải làm, cô cũng rất đau lòng. Tại sao tình yêu của cả hai lại xa xỉ đến vậy? Yêu nhau nhưng lại cứ mãi không đến được với nhau, trêu đùa cứ mãi trêu đùa…
…
Tại Hà gia, Ninh Hinh đã tắm rửa sạch sẽ và thay một chiếc đầm ngủ gợi cảm mới sắm sáng nay bước vào phòng.
Cô thấy trên giường có dáng người đang nằm, nghĩ là Vĩ Thành nên đã mò mẫm khắp mền. Gọi anh đầy gợi tình: “ Chồng ơi!”.