Ra bên ngoài, Cẩn Du cứ ngại ngùng, Trạch Dương muốn để không gian cho cả hai thoải mái hơn nên tránh đi trước: “ Thiên Kỳ à! Anh phải về An Nguyên rồi, nếu có thời gian thì ghé qua nhà ăn cơm”.
“ Dạ anh! Em sẽ đến!”, cô vui vẻ gật đầu.
Để anh đi một khoảng, Cẩn Du mới mở lời: “ Thiên Kỳ, tôi có chuyện muốn nói với cô”.
Nghe giọng điệu từ tốn của Cẩn Du, Thiên Kỳ có chút bất ngờ: “ Có chuyện gì cô cứ nói?”
“ Chuyện là… Tôi muốn xin lỗi vì lúc trước đã hiểu lầm và còn có lời lẽ quá đáng!.. Tôi đã nghe anh hai kể lại câu chuyện của cô, những gì cô đã gầy dựng vị trí phó giám đốc cho tôi, tất cả đều là công của cô. Liệu cô có thể tha thứ cho tôi có được không?”, Cẩn Du hối lỗi.
Thiên Kỳ cảm nhận được sự chân thành của đối phương, cô không hề oán trách: “ Tôi không phải là người hẹp hòi nên cô đừng lo. Với lại tôi phải cảm ơn gia đình cô, nhất là anh Trạch Dương. Nhờ có sự nâng đỡ của anh ấy nên tôi đã có nhiều cơ hội học hỏi, trải nghiệm. Nếu anh ấy không xuất hiện thì có lẽ tôi đã không đứng ở đây rồi”.
Cẩn Du đưa bàn tay ra muốn làm hòa: “ Nói vậy thì chúng ta hãy bắt đầu lại đi nhé”.
Thiên Kỳ bắt tay lại thể hiện sự đồng ý: “ OK!”.
…
Trên đường về Thiên Kỳ nhận được một cuộc điện thoại, cô không chần chừ bắt máy: “ Alô! Tôi là Thiên Kỳ xin nghe!”.
“ Cô Lý! Là tôi… Triệu Mộc Hoa đây!”. Nghe giọng nói đầu dây bên kia cất lên vô cùng quen thuộc, cô bất ngờ.
…
Tối đến, Thiên Kỳ tự tay chuẩn bị một ly trà hoa cúc ấm mang lên thư phòng. Vĩ Thành đang xem lại bản hợp đồng đã được soạn thấy cô vào liền vui vẻ.
Cô đặt lên bàn nói: “ Trà hoa cúc rất thơm ngon, mời anh uống!”.
“ Cảm ơn em, vợ!”, anh uống một ngụm rồi đặt lại bàn.
Thiên Kỳ kể với anh sự thật: “ Anh à! Hồi trưa thư ký Triệu đã chủ động gọi đến cho em”.
Anh sững người: “ Thư ký Triệu? Là Triệu Mộc Hoa… Cô ấy vẫn còn sống?”
“ Ừm… Thật ra thì vụ tai nạn giao thông mà Ninh Hinh sắp xếp, chính thư ký Triệu đã cảnh báo với em trước. Là em cố tình để cho sự việc đó diễn ra theo đúng kế hoạch”, cô kể tiếp.
“ Lấy tính mạng ra làm trò đùa, em đã làm gì thế Thiên Kỳ? Nếu lúc đó em có chuyện gì không hay, liệu mọi việc sẽ như thế nào?”, anh biết được sự thật thì bực mình.
Cô đáp lại: “ Em không làm vậy thì thư ký Triệu cũng gặp nguy hiểm. Thà rằng em biết đường đi nước bước của Lâm Ninh Hinh để cứu người còn hơn chỉ biết đến bản thân mình. Cô ấy nói bản thân đã hồi phục và sẵn sàng đứng ra làm chứng. Chỉ cần cô ấy nói ra hết sự thật, tất cả sẽ kết thúc”.
Vĩ Thành nói ra suy nghĩ của mình: “ Thiên Kỳ à! Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng, dù là có chuyện gì thì hãy nói với nhau để cùng giải quyết. Lâm Ninh Hinh là người đã từng giết em và con, anh không thể để một mình em chịu đựng. Lúc này thư ký Triệu gọi đến, anh không biết em đang làm cái gì nữa”.
Anh bực bội mà bỏ đi lên phòng ngủ, cô cũng một hồi theo sau. Vĩ Thành ngồi xuống giường, tay chắp lại suy nghĩ. Thiên Kỳ đi đến trước mặt, hạ gối xuống sàn, tay chạm vào đôi tay anh với giọng nhẹ nhàng: “ Vĩ Thành à! Lý do em không nói với anh vì em biết anh sẽ không đồng ý. Lâm Ninh Hinh không hại em bằng cách này cũng là bằng cách khác, chỉ không ngờ rằng thư ký Triệu bị ảnh hưởng đến tâm lý, không chịu ra mặt vì còn ám ảnh. Bây giờ thì ổn rồi, cô ấy đã hồi phục và sẽ là nhân chứng thuyết phục nhất”.
Vĩ Thành nhìn vào đôi mắt tràn đầy lòng tin của vợ mình mà không nỡ, ngay lập tức ôm chặt cô vào lòng. Anh dặn dò: “ Dù là làm gì đi nữa anh không cho phép em bị thương, đây là lệnh của anh”.
Cô mỉm cười đáp: “ Em tuân lệnh!”.
…
Ở một bên, Ninh Hinh còn đang ẩn trốn, cô lén la lén lút đến cửa hàng tiện lợi mua thức ăn để no bụng. Cô mặc áo khoác, đội nón còn đeo khẩu trang để không ai nhận ra.
Sau khi ăn uống xong thì đi đến một con hẻm hoang vắng, cô vào trong một ngôi nhà cũ kỹ buôn bán về dược liệu Đông y cổ truyền. Có một ông lão già nua đang ở quầy sắp xếp lại một số đồ đạc, ông thấy người khách lạ liền nói: “ Cháu gái! Tiệm chúng tôi nghỉ bán rồi, ngày mai hãy đến”.
“ Tôi đến tìm anh Quân”, cô nói thẳng.
Ông lão đề phòng: “ Con trai tôi bây giờ cũng nghỉ ngơi rồi, không tiện tiếp khách”.
Ninh Hinh nói ra một câu khiến ông thay đổi: “ Ngày mai lên rừng hái lá vàng”.
“ Đi theo tôi!”, ông dẫn cô đi xuống một tầng hầm, bên dưới có một người đàn ông đang chế tạo gì đó. Cô đi đến gần hỏi: “ Tôi là người 3 tiếng trước đã liên lạc, hàng của tôi đã có chưa?”
Người đàn ông khoảng 40 tuổi mở một cửa tủ gần đó, lấy ra một khẩu súng đặt lên bàn: “ Của cô đây, còn cái này…”.
Thêm một chai chất lỏng trong suốt được anh mang lên bàn cạnh cây súng. Ninh Hinh lấy ra một sấp tiền văng lên bàn nói: “ 10.000 tệ đủ, tôi lấy hàng”.
“ Tôi thích khách hàng như cô, chính xác từng chút một”.
Cô lấy hàng cho vào túi rồi rời khỏi cửa tiệm thuốc. Vào trong một căn phòng tối, cô nhìn khẩu súng và chai chất lỏng ở trước mặt mà nở một nụ cười bí hiểm: “ Chỉ có một trong hai tồn tại, tao không để mày hạnh phúc đâu Lý Thiên Kỳ”.
…
Trong nhà hàng, Thiên Kỳ hẹn đối tác ăn trưa. Khi thức ăn được mang ra bàn thì mùi thơm khiến cô cảm thấy hơi khó chịu, cầm đũa gắp lên miệng thì cơn nôn mửa đến, cô phải xin phép ra ngoài phòng vệ sinh.
Thiên Kỳ cảm thấy cơ thể bất thường liền nghi ngờ mà trên đường về công ty mua một que thử thai. Kết quả cho ra hai vạch, tức là cô đã có thai. Cô vui mừng tột độ muốn chạy đi khoe với chồng nhưng nhớ sựt là hôm nay anh đi công tác ở bên ngoài đến tối mới về. Thế là cô đã đặt chiếc que vào trong một cái hộp nhỏ, muốn tặng cho anh một bất ngờ lớn.
…
Hôm nay là ngày cuối cùng Tử Kỳ học việc tại An Nguyên, những ngày tháng qua cậu đã phát triển hơn rất nhiều. Các nhân viên làm cùng rất yêu mến và từ lúc nào đã xem cậu như người em trai út mà chỉ dạy.
Tan ca, mọi người rủ cậu đi ăn thịt nướng và uống rượu. Vì Tử Kỳ còn phải chạy xe nên chỉ uống một ly nhỏ để tỏ lòng thành kính. Mọi người đang ăn uống rất vui vẻ thì điện thoại cậu reo lên, nhìn vào màn hình là Cẩn Du, cậu có chút ngạc nhiên.
Ra ngoài bàn, cậu nhấc máy: “ Phó tổng Ngô! Tôi nghe đây ạ”.
“ Cái gì mà phó tổng Ngô chứ? Hết giờ làm việc rồi mà, gọi tôi là chị”.
Cẩn Du đang ngồi uống rượu ở một quán club, giọng nói nhựa nhựa khiến cậu vừa nghe đã biết cô đang say. Tử Kỳ hỏi han: “ Chắc chị đã uống rất nhiều, chị đang ở đâu?”
Cô mập mờ: “ Quả thật là tôi uống rất nhiều, tôi có tâm sự nên có hơi sung một chút”.
Một người đàn ông đi đến chạm vào vai cô nói: “ Cẩn Du! Đang vui mà cậu chạy đi đâu vậy, mọi người gọi thêm rượu cho cậu rồi”.
Nghe giọng nói của đàn ông, Tử Kỳ đề phòng: “ Chị đang ở đâu?”
“ Quán club Angel & Devil”, cô nhỏ giọng.
“ Chị đừng đi đâu, tôi sẽ đến đó”, cậu căn dặn rồi cúp máy trước.