Vĩ Thành nhẹ nhàng quay người cô lại, cả hai môi chạm môi đầy ngọt ngào. Anh lướt tay xuống eo kéo dây thắt nút áo choàng ra, vạch áo một bên tay rồi hôn mạnh lấy bờ vai hững hờ.
Chiếc áo choàng rơi xuống sàn, anh bế cô lên, hai chân bám vào hông anh cứ thế di chuyển đến giường.
Anh ngồi xuống, còn cô ngồi ở trên đùi anh mặt đối mặt.
Cô ngửa đầu ra sau để anh thoả sức trêu đùa với hõm cổ, còn bàn tay thì không ngừng vuốt ve tấm lưng phía sau. Vĩ Thành đặt cô nằm xuống giường, tiếp tục trêu đùa hai bên cổ. Anh kéo nhẹ dây áo xuống để lộ bờ ngực hờ hững, không nhịn được nữa mà hôn hít lên. Cơ thể cô nhạy cảm giật nhẹ, hương thơm khó có thể cưỡng lại muốn hơn nữa.
Bàn tay anh lần xuống dưới đùi nắn nót một hồi rồi lại trở ngược về phía giữa hai chân. Ban đầu chỉ là chạm nhẹ dò xét, sau đó là đút hai ngón tay vào bên trong. Thiên Kỳ không tự chủ được mà rên nhẹ, cơ thể dần nóng lên, hai má ửng đỏ.
Đây là điều mà anh muốn thấy, cơ thể cô vẫn là thành thật như lần đầu tiên quan hệ.
Anh cũng muốn được an ủi nên đề nghị: “ Em cũng nên làm gì đi chứ”.
Thiên Kỳ lập tức hiểu ý mà đưa tay lên từ từ gỡ khăn tắm ra khỏi thân dưới của anh, cậu nhỏ khi này đã cứng cáp. Cô nhẹ nhàng chạm lấy rồi vuốt ve lên xuống, còn anh thì đưa ngón tay ra vào, cứ thế mà thoả mãn nhau.
Một phút sau đó cô ậm ừ rồi nơi nhạy cảm chảy ra một dòng nước ướt đẫm. Vĩ Thành rút ngón tay ra, chất nhờn dính vào làm anh cảm thấy rất hài lòng.
Vĩ Thành đỡ cô dậy, cởi chiếc váy ngủ ra khỏi người rồi anh nằm xuống. Anh nhìn cô với sự khiêu khích: “ Lần này hãy chiếm lấy anh”.
Cô hiểu anh muốn bắt đầu từ tư thế nào nên chủ động ngồi lên thân dưới, để cậu nhỏ đi vào trong. “ Ưh~”, cô rên lên một tiếng, đầu ngửa ra sau với biểu cảm hưng phấn. Anh đặt hai tay ôm lấy hông cô giúp giữ thăng bằng, hơn nữa tiếp sức để cô dễ dàng vận động.
Ở bên ngoài cửa, bà Hà đang áp tai vào muốn kiểm tra xem hai vợ chồng có đang thực hiện nghĩa vụ hay không. Bỗng ở đằng sau ông Hà xuất hiện chạm vào vai: “ Bà làm gì ở đây?”
Bà giật mình kéo ông sang một bên: “ Ông này làm tôi giật mình”.
“ Trễ rồi sao không đi ngủ mà đứng trước cửa phòng hai vợ chồng Vĩ Thành làm gì?”, ông thắc mắc.
“ Tôi đang xem xem hai đứa định sinh cháu cho tôi hay không ấy mà”.
Ông buồn cười: “ Đương nhiên là sẽ có cháu rồi, bà sao tò mò thế không biết. Nhỡ bị phát hiện thì mắc cỡ lắm, đi về phòng với tôi”.
Nói rồi ông đưa bà về phòng: “ Từ từ thôi cái ông này…”.
Trên giường, Vĩ Thành và Thiên Kỳ vẫn đang tích cực vận động. Anh đỡ cô nằm xuống, để cậu nhỏ cạ vào phần mềm ẩm ướt. Thiên Kỳ uất ức nhỏ giọng: “ Anh đưa vào đi, em muốn…”.
Vĩ Thành đắc ý muốn trêu đùa: “ Em nói cái gì cơ?”
“ E… Em… muốn”, giọng cô hơi rung rẩy.
Anh vẫn tiếp tục yêu cầu: “ Gọi anh là chồng”.
Thiên Kỳ hai má đỏ ửng nghe theo: “ … Chồng!”.
Ngay lập tức anh đưa cậu nhỏ vào bên trong cô bé rồi đẩy hông, cậu nhỏ đi sâu vào trong khiến cô rên lên: “ Ưmh~”.
“ Khít!”, anh cảm thán.
Cô bé co thắt lại, bao trùm lấy cậu nhỏ, cơ thể nhạy cảm cùng tiếng rên thở vang vọng cả phòng. Vĩ Thành vốn bền bỉ, uống thêm chén thuốc lại càng nhiệt huyết hơn. Cả đêm đó, cả hai dường như không ngủ, cứ lăn qua lăn lại trên giường, cảm giác mang lại thật khó tả.
…
Sáng hôm sau, Thiên Kỳ có hẹn với đối tác, ra xe ngoài tài xế thì còn có một người đàn ông mặc vest đen đang đứng cạnh chiếc xe. Thư ký giải thích: “ Thưa phó tổng Lý! Anh ấy là vệ sĩ do Hà tổng sắp xếp, bắt đầu từ hôm nay sẽ bảo vệ cô”.
Thiên Kỳ ngạc nhiên bởi không hề nghe anh nói với mình trước đó, cô cảm thấy có chút không thoải mái.
Khoảng 9h tối, ở trong phòng Vĩ Thành tắm ra thấy vợ mình đang tập trung xử lý công việc. Dáng vẻ làm việc của cô khiến anh say đắm: “ Anh mới biết vợ anh là một người cuồng việc đấy”.
“ Em chỉ là cẩn thận một chút, kiểm tra lại vẫn sẽ yên tâm hơn”, cô đáp.
Thiên Kỳ nói: “ Vĩ Thành! Em cảm thấy không thoải mái khi vệ sĩ cứ đi theo, có thể không có không?”
Vĩ Thành từ chối: “ Không được! Em cũng biết Lâm Ninh Hinh đang ẩn trốn cảnh sát mà, cô ấy chắc chắn còn muốn quay lại hãm hại em, thà phòng còn hơn trị”.
“ Em chỉ đi lại từ nhà đến công ty, có khi gặp đối tác, toàn những nơi đông người, cô ấy làm sao có cơ hội tấn công em được”, Thiên Kỳ đưa ra ý nghĩ.
“ Nếu em không muốn vệ sĩ thì anh sẽ thay thế vị trí đó”.
Cô tự nhủ: Vậy thì càng kỳ lạ hơn!
“ Em nghĩ lại rồi, ngày mai cứ để vệ sĩ đến làm việc tiếp”, cô cười gượng.
Anh nựng má cô: “ Ngoan!.. Cũng đến giờ đi ngủ rồi, chúng ta lên giường thôi’.
Thiên Kỳ muốn lảng tránh: “ Không phải hôm qua hai ta đã làm rồi sao? Hôm nay cũng phải nên xả hơi một bữa chứ nhỉ…”.
Vĩ Thành cười khẩy: “ Em đang suy nghĩ đen tối gì đó, anh đâu đề cập đến chuyện ấy”.
Cô bị quê nên cười trừ: “ Thì… Thì em cũng đâu suy nghĩ đen tối gì đâu… Em ngủ trước đây nhé”.
Ngay lập tức cô tắt máy tính và đi nhanh leo lên giường nằm. Nhìn biểu cảm cũng như hành động mắc cỡ, anh cảm thấy phấn khích. Vĩ Thành cũng leo lên giường nằm cạnh bên, anh ôm lấy eo cô rồi kéo vào lòng. Hơi thở cứ phà vào sau gáy khiến cô không thể nào chợp mắt, cô nói nhỏ: “ Vĩ Thành! Anh thở mạnh quá!”.
“ Hửm… Em nói gì?”, anh trực tiếp hôn lên sau gáy.
Thiên Kỳ cảm thấy nhột liền xoay người lại: “ Sao anh không ngủ đi Vĩ Thành?”
Anh đưa mắt xuống môi cô: “ Anh chưa buồn ngủ… Hay là…”. Anh từ từ tiến đến hôn lên môi, sâu một chút thì cô dứt ra: “ Cứ thế này thì lại đến sáng mất”.
“ Vậy không đến sáng, em cho thời gian đi”, anh để cô quyết định.
Cô đưa ngón tay lên: “ Một lần thôi nhé!”.
Vĩ Thành quật người cô xuống: “ Chiều vợ hết”, rồi m.út lấy môi cô.
…
Hôm nay là ngày xét xử Thanh Hải ở toà án, bằng chứng đầy đủ khiến luật sư dù cố gắng biện hộ cách mấy cũng không thể giảm bớt tội. Kết quả cho tội bắt cóc người và cưỡng bức này là 7 năm tù, cộng với sự việc bắn người gây thương tích thêm 3 năm.
Phía hội đồng xét xử gõ búa, quyết định bị cáo Ngô Thanh Hải với mức án 10 năm tù giam.
Ở phía sau ghế ngồi, Trạch Dương, Cẩn Du, và Thiên Kỳ cũng đến theo dõi. Tuy là pháp luật đã thay anh trừng trị người xấu nhưng vốn dĩ An Nhiên cũng không thể trở lại.
Thiên Kỳ vỗ vai anh an ủi: “ Sự thật đã được phơi bày, Ngô Thanh Hải cũng đã chịu hình phạt thích đáng, chị An Nhiên có thể yên tâm mà nhắm mắt rồi… Anh Trạch Dương! Kể từ nay anh không còn phiền muộn gì nữa, hãy thật hạnh phúc nhé”.