Tờ mờ sáng, Thiên Kỳ đi đến gọi Vĩ Thành dậy: “ Vĩ Thành!.. Vĩ Thành!”.
Anh mở mắt thức dậy thấy cô ở trước mặt thì ngạc nhiên: “ Em tại sao lại ở đây?”
Cô ngồi xuống bên cạnh anh đáp: “ Không phải chúng ta đã có hẹn hôm nay sẽ đăng ký kết hôn sao?”
Vĩ Thành không dám nhìn thẳng vào mắt cô nói: “ Anh có lỗi với em, anh xin lỗi!”.
Thiên Kỳ nắm lấy tay anh, ánh mắt sâu thẳm: “ Em không trách anh và cũng không quan tâm bất cứ ai. Đứa bé không có tội, là con của anh thì cũng là con của em… Em muốn làm vợ của anh Vĩ Thành”.
“ Thiên Kỳ…”, anh quay qua nhìn cô xúc động. Đôi mắt ngấn lệ, đây là lần đầu anh khóc trước mặt cô.
Cô đưa tay lau đi nước mắt trên gò má, nghẹn ngào nói: “ Em yêu anh!”.
Vĩ Thành cười mỉm rồi ngay lập tức kéo cô vào lòng hôn lấy môi.
Một lúc lâu sau thì cả hai từ trong cửa cục dân chính bước ra, trong tay là giấy đăng ký kết hôn. Anh nắm lấy tay còn lại vô cùng hạnh phúc: “ Từ hôm nay chúng ta đã trở thành vợ chồng, hãy sống cùng nhau đến hơi thở cuối cùng nhé bà xã”.
Nghe hai tiếng gọi bà xã mà Thiên Kỳ ngại ngùng, cô gật đầu đáp: “ Dạ ông xã!”.
Cả hai nắm tay rời khỏi đó.
…
Lâm Thị đang lao đao vì các đối tác dần rút vốn đầu tư, những kế hoạch tạm đóng băng không thể tiếp tục phát triển. Ngô Thanh Hải cũng sốt ruột, đây là nơi duy nhất anh nương tựa, nếu có chuyện gì thì anh xem như mất trắng.
Đang bực mình vì không thể nói chuyện được với đối tác, anh ném đồ tứ lung tung thì thư ký gõ cửa phòng.
“ Vào đi”.
Thư ký thấy xung quanh phòng là một mớ hỗn độn, biết là anh đang tức giận nên cũng hơi rén. Anh thấy cô không nói gì thì hét lớn: “ Có chuyện gì?”
“ Dạ dạ thưa Ngô tổng!”, đưa bức thư ra: “ Lại có một người ẩn danh gửi cho anh cái này ạ”.
Anh lập tức giật lấy bức thư rồi nổi giận: “ Ra ngoài”.
Thư ký sợ hãi mà co chân lên đi ra thật nhanh và đóng cửa lại.
Bên trong là một lời nhắn lựa chọn ngắn gọn súc tích: ĐẦU THÚ HOẶC CHẾT.
Thanh Hải biết người gửi là ai, xem ra lần trước gặp mặt vẫn không làm đối phương dừng lại. Anh nắm chặt lấy bức thư nhăn nhúm rồi văng ra một phía ở góc tường, đôi mắt giận dữ không hề biết hối lỗi: “ Ngô Trạch Dương! Mày không làm gì được tao đâu”.
Anh xem nhẹ lời nhắn của Trạch Dương, nhất quyết không chịu đầu thú.
…
Ninh Hinh lái xe đến Hà gia rồi đi vào cửa, nhưng mới bước chân vào đã bị quản gia ngăn lại: “ Cô Lâm! Cô đến tìm ai ạ?”
Cô buồn cười: “ Tìm ai là tìm ai? Tôi trở lại nơi tôi vốn thuộc về, có vấn đề gì sao?”
Quản gia Vương đáp: “ Cô Lâm và cậu chủ ly hôn rồi, mong cô ăn nói cẩn thận”.
“ Ông dám dạy đời tôi… Tôi đang mang thai con của Hà Vĩ Thành, máu mủ của nhà họ Hà, là người thừa kế tương lai Hà Thị. Khôn hồn thì biết điều một chút”, cô ngang ngạnh.
Ông nói cho cô biết tin mới: “ Cậu chủ có dặn dò tôi nếu không có sự cho phép của vợ chồng cậu chủ thì cô không được phép vào”.
Cô ngạc nhiên đến trố mắt: “ Vợ chồng? Vợ chồng gì ở đây?”
“ Cậu chủ và cô Lý đã đăng ký kết hôn rồi thưa cô Lâm, sắp tới cô chủ sẽ dọn đến sống ở Hà gia”.
Tin tức khiến Ninh Hinh sốc ngang đến đứng hình, chẳng lẽ Vĩ Thành không cần đứa con này hay sao?
“ Hà Vĩ Thành đang ở đâu?”, cô hỏi.
Quản gia lắc đầu: “ Lịch trình riêng của cậu chủ tôi không biết thưa cô… Bây giờ mời cô về cho”.
Ninh Hinh muốn nhờ ba mẹ anh: “ Ba mẹ chồng tôi có nhà không?”
“ Tôi không biết thưa cô!”, ông quyết không mở miệng.
Cô biết rằng quản gia trung thành nên không bơi được tin tức gì, không còn cách nào liền xông vào bên trong. Vừa đi vừa gọi: “ Ba mẹ à! Con Ninh Hinh đây ạ!”.
Quản gia đi đằng trước ngăn cản: “ Cô Lâm không được vào đâu”.
Ông bà Hà đi ra: “ Có chuyện gì ở đây vậy?”
Ninh Hinh thấy hai người thì nhanh chân đi đến gần: “ Ba mẹ à! Con đến thăm ba mẹ mà quản gia Vương lại không cho, ba mẹ xem đối xử với con như thế có được không chứ?”
Quản gia giải thích: “ Do cậu chủ đã căn dặn nên tôi mới làm theo”.
Ông Hà quay qua: “ Được rồi, để đây tôi giải quyết”.
“ Vâng thưa ông chủ!”, chú Vương rời đi trước.
Cô mỉm cười rồi sờ bụng: “ Cháu nhớ ông bà rồi”.
Bà Hà nghi ngờ: “ Có chắc chắn là con của Vĩ Thành không? Một người bị vô sinh thì làm sao có con được chứ?”
Ninh Hinh tự tin đáp: “ Mẹ nói vậy là sao ạ? Vĩ Thành cũng đã xét nghiệm DNA rồi, là máu mủ của Hà gia đó. Còn nữa, con không phải bị vô sinh, chỉ là khó mang thai mà thôi. Chắc hẳn là cả hai còn duyên phận nên mới có đứa bé này, ba mẹ thấy có đúng không ạ?”
Cô nhìn xung quanh rồi hỏi: “ Vĩ Thành… À không… Chồng con không có ở nhà sao ạ?”
Cô không quan tâm đến việc Vĩ Thành và Thiên Kỳ đã là vợ chồng mà tự tung tự tác gọi anh là chồng.
Ông Hà nhíu mày: “ Có chuyện gì không?”
Bà Hà chạm nhẹ vào ông nói nhỏ: “ Ông khó chịu cái gì? Con bé đang mang thai, nói chuyện nhỏ nhẹ thôi”.
“ Vĩ Thành sáng sớm đã đi ra ngoài rồi, nghe nói là đi đến tận ngoại thành để gặp ai đó”, bà quay qua nói nhỏ nhẹ với Ninh Hinh.
Sáng nay Vĩ Thành đã lái xe ra ngoại thành có công việc riêng. Còn Mộng Dao đến thành phố Bắc Hải để giải quyết một số công việc ở resort.
Vì không có Vĩ Thành ở đây nên cô tỏ vẻ hững hờ: “ Vậy sao ạ? Thôi thì để con về nhà sắp xếp, đứa con cần có cha mà”.
Hai ông bà nhìn nhau vô cùng khó xử, không biết có nên chấp nhận cô trở về đây hay không.
“ Ngày mai con sẽ lại đến tìm Vĩ Thành, xin phép ba mẹ con về chuẩn bị”, cô cúi đầu rồi đi ra lái xe rời đi.
…
Ninh Hinh chạy đến công ty tìm gặp Thanh Hải kể hết mọi chuyện. Cô muốn trở lại Hà gia và hủy hoại Thiên Kỳ.
“ Vĩ Thành và Thiên Kỳ đã đăng ký kết hôn, em nói thật hay đùa vậy?”, anh không tin.
“ Chuyện này thì có thể đem ra đùa giỡn được sao? Con ả đó không biết đã cho Vĩ Thành ăn bùa mê thuốc lúa gì mà bây giờ có thể đường đường chính chính bước vào Hà gia… Đúng là xảo quyệt mà”, cô chửi rủa.
Thanh Hải hỏi: “ Chẳng lẽ em ngồi chờ chết sao? Em định làm gì?”
Cô suy nghĩ một hồi rồi nhìn về phía anh: “ Em muốn hủy hoại cuộc đời ả ta… Anh Thanh Hải! Chỉ có anh mới có thể giúp được em”.
“ Em muốn làm gì cô ta?”, anh nghi hoặc.
Ninh Hinh đi đến gần anh, giọng nhỏ nhẹ: “ Lý Thiên Kỳ hấp dẫn đàn ông như vậy, anh cũng từng muốn ả ta mà”.
“ Ý em là gì?”