Mộng Dao nghe đến thì hiểu ra kế hoạch của ba mẹ là đang muốn mượn cớ để cho con cái hai bên xem mắt.
Cô từ chối khéo: “ Tối mai con phải đi dự tiệc, chắc có lẽ không đi được với ba mẹ”.
“ Hủy đi, tối mai con phải đi cùng ba mẹ”, ông kiên quyết.
“ Hai người có thể nào đừng làm vậy có được không? Tại sao ngay cả chuyện tình cảm cũng phải theo sắp xếp của gia đình vậy ạ? Ba mẹ à! Con biết cuộc hẹn dùng cơm ngày mai là có mục đích, và đó chính là con, nhưng con sẽ không đi đến đó đâu”, cô mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mình.
Ông Hà nổi giận: “ Con phải đi! Gia đình bên đó rất tốt, môn đăng hộ đối với chúng ta, nếu được thì con nên kết hôn. Con đó, cứ nhong nhõng bên ngoài, quen với những người không đàng hoàng rồi học theo, thật chẳng ra hệ thống gì cả”.
Cô tiếp tục phản biện: “ Ba suốt ngày cứ nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá con người, bạn bè của con không ai là xấu cả. Còn nữa, thời này là thời nào rồi mà vẫn còn có chuyện ba mẹ dẫn con cái đi xem mắt chứ? Con không đi”.
“ Bây giờ con còn dám cãi lời ba mẹ, ba đã quyết định rồi, nhất định không thay đổi”, ông kiên quyết.
Bà Hà một bên khuyên nhủ: “ Mộng Dao à! Ba mẹ cũng là muốn tốt cho con thôi, nghe lời đi một lần thôi mà con”.
“ Mẹ à!”, cô nhíu mày bất lực đành nghe theo một lần.
…
Tối ngày hôm sau đúng hẹn, hai gia đình cùng dùng bữa ở một nhà hàng với phòng đặt riêng tư. Sau khi hỏi thăm tinh hình qua lại thì cũng vào chuyện chính. Ông Trần mở lời: “ Tôi và anh Hà đây quen biết nhau từ hồi mới lập nghiệp, đến hiện tại vẫn thân thiết, quả là rất hữu duyên… Hai bên gia đình hợp nhau như vậy, nếu kết thông gia với anh chị Hà đây thì còn gì tốt hơn nữa chứ”.
“ Tôi cũng nghĩ như anh Trần vậy. Hai đứa dù sao cũng đến tuổi thành gia lập thất rồi, cứ cho hai đứa tìm hiểu rồi chọn ngày lành tháng tốt tổ chức một hôn lễ đàng hoàng”, phía ông Hà cũng tiếp lời.
Mộng Dao nói thì thầm trong miệng: “ Chưa đồng ý mà cưới hỏi gì không biết”.
Mẹ cô mắng nhỏ: “ Con nói bậy bạ gì thế?”, rồi quay qua với nụ cười trên môi: “ Mộng Dao con gái bác khá là vui tính, bác nghĩ rằng cả hai rất là hợp”.
Chàng trai vui vẻ đáp lại: “ Vâng thưa bác gái! Cháu mong là em ấy cũng sẽ cảm thấy như vậy”.
“ Một chút nữa cháu đưa Mộng Dao đi đâu đó dạo chơi, sẵn tiện tìm hiểu”, bà Hà ngỏ ý.
Mộng Dao vẫn không cảm xúc mà bình thản ăn uống mặc ai nói gì thì nói.
Ông Trần dặn dò: “ Con nhớ lái xe và đưa con bé về cẩn thận đấy”.
“ Vâng, con hiểu rồi thưa ba!”, anh ngoan ngoãn nghe theo.
Ông Hà vô cùng hài lòng với tính cách hiền hậu của chàng rể tương lai mà mình chọn.
Sau khi dùng bữa xong, ba mẹ cô được tài xế đưa về, bên ông Trần cũng vậy, chỉ còn lại đôi trẻ. Chàng trai tên là Vũ Phong, con trai duy nhất của Trần gia. Anh mở cửa xe ra: “ Mời cô gái nhỏ!”.
Cô đảo mắt một vòng chán nản rồi vào trong xe: “ Cô gái nhỏ gì chứ?”
Anh ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn rồi hỏi ý: “ Không biết là em muốn đi đâu đây?”
Mộng Dao xoay người qua với vẻ mặt lạnh băng nói: “ Trần Vũ Phong! Anh thật sự không cảm thấy khó chịu khi bị gia đình ép buộc sao?”
“ Khó chịu? Không hề… Anh còn cảm thấy vui khi gặp lại em nữa kìa. So với mấy năm trước thì trông em trưởng thành rồi, xinh hơn rất nhiều”, anh tỏ ra hào hứng.
Cô tiếp nhận lời khen từ anh: “ Điều này thì không cần phải bàn cãi, em trước nay chỉ có xinh hơn”.
Vũ Phong gật đầu: “ Em vẫn tự tin như xưa, riêng cái này thì không đổi”.
“ Vấn đề quan trọng hiện tại là cuộc hôn nhân vì lợi ích kinh tế này em không muốn tham gia, vì vậy để đỡ mất thời gian thì chúng ta nên đường ai nấy về ngay bây giờ”, cô thẳng thắn.
“ Cái này thì không được, anh đã hứa với ba mẹ hai bên là sẽ đưa em đi rồi về cẩn thận. Nếu giờ này mà về thì anh biết ăn nói làm sao?”, anh khó xử.
Mộng Dao cũng hết cách đành thắt dây an toàn vào: “ Muốn đi đâu thì tùy anh”.
Anh liền nói đùa: “ Khách sạn nhé?”
“ Trần… Vũ… Phong”, giọng cô nhấn mạnh từng chữ.
“ Trêu em chút thôi, anh đưa em đi dạo một vòng thành phố viết thời gian vậy”.
Gần 2 tiếng sau về đến nhà, Vũ Phong lịch thiệp mở cửa cho cô bước xuống xe. Mộng Dao căn dặn: “ Một chút nữa em sẽ nói với ba mẹ là chúng ta không hợp, anh cũng phải y như vậy hiểu rồi chứ?”
Vũ Phong tiến sát gần đến cô, giọng ngọt ngào: “ Mộng Dao à, em không thích anh thật sao?”
Ánh mắt cô vẫn kiên định, cảnh báo: “ Anh mà chạm vào em là mắt bầm thật đấy”.
Anh lùi lại phía sau: “ Đùa em chút mà dữ quá đi!”.
“ Lời em dặn anh nhớ chưa?”, cô hỏi lại.
“ Rồi rồi, miễn em muốn là được tất”, anh đồng ý.
Mộng Dao thở phào nhẹ nhõm: “ Cảm ơn anh! Vậy em vào nhà đây, anh lái xe cẩn thận”.
Vũ Phong xoa đầu cô như đứa em gái: “ Được rồi cô gái nhỏ!”.
“ Đã bảo là đừng gọi em như vậy mà”.
Anh đi vòng qua mở cửa xe, không quên chào tạm biệt: “ Em vào nhà đi, bye bye!”.
Cô cũng vẫy tay chào: “ Tạm biệt!”.
Chiếc xe lái đi, Mộng Dao cũng vào nhà. Cô không hề để ý đến chiếc xe đậu gần đó đã quan sát mình từ đầu. Chiếc xe là của Diệc Thần, anh đến đã lâu và chờ muốn được gặp cô hỏi về thân phận thứ hai – Rachel… Nhưng bây giờ anh không muốn hỏi nữa vì cảnh tượng lúc nãy đã khiến anh buồn. Diệc Thần nghĩ rằng người đàn ông đó có quan hệ tình cảm với cô. Anh hiểu lầm rằng cô là cờ đỏ, chỉ thích gieo hy vọng rồi bỏ đi.
Ngay sau đó anh cũng lái xe rời đi, những suy nghĩ về cô cũng đè nén lại trong tim.