Cô vui vẻ trong lòng: “ Được, tôi chờ anh”.
Một lúc sau, Mộng Dao cũng truyền xong nước biển và tranh thủ thời gian anh chưa đến thì chỉnh lại tóc tai, còn đánh một ít son nhẹ nhàng.
Chu Đồng thu dọn chai rỗng và kim tiêm thấy thế cũng chọc ghẹo: “ Xem cậu kìa? Chắc là có tình cảm với bạch mã hoàng tử đó rồi chứ gì, khai thật đi?”
“ Tớ đâu có giấu đâu mà phải khai, anh ấy rất đẹp trai”, cô đáp với đôi mắt long lanh chứa đầy tình yêu lãng mạn.
“ Nói về nhan sắc thì vẫn có rất nhiều chàng trai đẹp hơn theo đuổi cậu mà, kiểu nào cũng có”.
Mộng Dao giơ ngón trỏ lên lắc qua lắc lại: “ No no no no! Diệc Thần không chỉ đẹp trai thôi không mà còn tài giỏi, quan trọng là giàu nữa”.
Chu Đồng cười bó tay: “ Trên thế giới này ai mà không biết Hà Thị nhà cậu giàu nức vách đổ tường, vậy mà cậu vẫn muốn trở thành lọ lem sao bạn yêu của tớ?”
“ Lọ lem thật chất xuất thân là con nhà giàu, cô ấy lấy hoàng tử không phải là môn đăng hộ đối hay sao?”, Mộng Dao thả một câu khiến người bạn thân ngây người, nể phục mà không quên cho một nút like.
Ngay lúc này Diệc Thần cũng quay lại, anh nói: “ Chúng ta đi”.
Cô nói với Chu Đồng: “ Cảm ơn cậu nhé Đồng Đồng! Khi nào tan ca thì nhắn tin với tớ”.
“ Được... Hai người đi cẩn thận”, Chu Đồng vẫy tay chào tạm biệt.
Diệc Thần cũng gật đầu chào và cùng Mộng Dao rời đi.
Đang trên đường về, bỗng dưng bụng của Mộng Dao kêu lên vì đói. Anh biết được thì ngỏ lời: “ Cũng đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta đi ăn gì đó rồi hẳn về”.
Cô cảm thấy mắc cỡ vì không kiềm chế được cái bụng đói này nhưng cũng gật đầu đồng ý.
....
Tử Kỳ đưa Cẩn Du đến thư viện tìm những cuốn sách hay và chụp lại một ít để học. Thấy cậu chăm chú, cô đưa điện thoại lên chụp lén một tấm nhưng lại bị phát hiện. Cậu tỏ ra khó chịu trước hành động này: “ Chị làm gì vậy?”
“ Thì chụp cho cậu một tấm, nhìn cũng không tệ”, giọng cô thản nhiên.
Cậu đề nghị: “ Chị hãy xoá ngay đi”.
Cô giấu điện thoại ra phía sau, nhìn cậu với vẻ thách thức: “ Không”.
Tử Kỳ muốn tự xoá nên cố gắng đưa tay ra muốn lấy điện thoại, một người tiến một người lùi, nhanh chóng đã sát bên kệ tủ sách.
“ Hết đường rồi, chị có xoá ngay đi không?”, cậu thẳng thắn yêu cầu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Cẩn Du cảm nhận được sự dịu dàng từ trong đôi mắt ấy. Trước đây khi nhìn Thiên Kỳ, cô ấy cũng có điểm đặc biệt này. Cô không suy nghĩ mà thốt lên: “ Cậu! Đôi mắt cậu rất đẹp đó”.
Đầu óc Tử Kỳ trống rỗng, không biết cô đang lảm nhảm cái gì: “ Chị muốn nói gì?”
Cô cười mỉm chi đưa tay nắm lấy cổ áo kéo cậu sát lại gần thì thầm: “ Tôi khen cậu đẹp đó cậu em, vậy mà lại giả vờ không nghe, tôi biết hết”.
Tử Kỳ quay mặt nhìn qua: “ Rốt cuộc thì chị đang muốn làm gì?”
Câu hỏi này ý muốn hỏi về kế hoạch của Cẩn Du, không tự dưng mà cô trốn ra ngoài đến bệnh viện thăm Thiên Kỳ.
“ Tôi làm gì thì phải báo cáo với cậu hay sao? Tôi buồn đấy nhé”, cô tỏ ra buồn bã trước sự nghi ngờ ấy.
“ Mong rằng chị sẽ không buồn”. Ý của cậu là mong cô sẽ không có bất kỳ kế hoạch gì làm hại đến ai, đặc biệt là chị mình.
Cậu trở lại tủ sách, đặt lại mấy quyển vào chỗ cũ rồi quay qua nói: “ Tôi đưa chị về”.
Cẩn Du bỗng chốc cảm thấy nặng trĩu, như thể cô đã làm gì đó không đúng vậy. Nhìn vào màn hình điện thoại hình Tử Kỳ vừa chụp, cô thở dài: “ Xin lỗi cậu! Tôi sẽ buồn nhiều lắm!”.
....
Ở trong một nhà hàng, Diệc Thần và Mộng Dao đang vui vẻ cùng nhau dùng bữa. Cô vừa ăn vừa nhìn xung quanh: “ Chỗ này vừa được ăn ngon vừa có thể ngắm cảnh đẹp, thích thật đấy”.
Anh mỉm cười: “ Nhà hàng này tôi rất thường hay đến, một tháng chắc không dưới 5 lần”.
Mộng Dao cảm nhận anh là một người chân thành, không giấu giếm bất cứ gì về bản thân. Còn cô lại che giấu thân phận của mình từ lần này đến lần khác, như vậy có công bằng hay không? Đặc biệt trong những lần tiếp xúc, cô đã thật sự phải lòng đối phương.
“ Cô muốn ăn thêm gì không? Ở đây món nào cũng ngon”, anh hỏi ý.
“ Ừm bao nhiêu là đủ rồi, tôi cũng sắp no rồi đây”, cô nhẹ nhàng từ chối.
Đang vui vẻ thì có một nhân vật không liên quan xuất hiện, Thanh Hải thấy người quen liền đi đến: “ Sao tình cờ thế này? Hà Mộng Dao, cô em gái ngang ngạnh”.
Thấy người mình không thích, cô ngán ngẫm: “ Là anh”.
Anh nhìn qua thấy Diệc Thần thì phấn khích cà khịa: “ Em cũng biết Ngô tổng của An Nguyên à? Xem ra quan hệ của cả hai không bình thường cho lắm”.
“ Anh Ngô đây hiểu lầm rồi, chúng tôi là bạn bè, không phải là kiểu quan hệ mà anh đang nghĩ đến”, Diệc Thần giải thích rõ ràng, tránh để khiến cô khó xử.
Thanh Hải cười khẩy: “ Vậy mà tôi sai rồi, nhưng nếu cả hai quen nhau thì thú vị lắm. Thử nghĩ xem, hai anh em nhà họ Ngô yêu hai anh em nhà họ Hà, chỉ mới nghĩ thôi là đã thấy hay ho lắm rồi”.
Diệc Thần với vẻ mặt không hiểu nhìn qua Mộng Dao: “ Ý của anh là gì? Anh em Hà tổng?”