Hạ Vũ lẳng lặng mà ngồi ở trên ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm một thân cây, cao thấp qua lại nhìn, như là vĩnh viễn đều xem không đủ.
Từ sau khi Hạ Vũ mười tuổi, Hạ Trảm Bằng đã không gặp qua đứa con gái này, những gì ông ta biết được cũng chỉ là qua Hạ Thiên Triệu mà thôi.
Hết thảy của Hạ Vũ đích đều là Hạ Thiên Triệu chuẩn bị, ông cũng không hỏi đến, trừ phi Hạ Thiên Triệu chủ động nói về đứa con gái này, ông mới có thể đi tìm ấn tượng về Hạ Vũ ở trong đầu ông.
Tư thế im lặng của cô. Một bàn tay chống lên má, ánh mắt vô hồn. . . . . . Cười khẽ, tóc ngắn, hơi hơi hé miệng, lộ một cái lúm đồng tiền nhợt nhạt, lúm đòng tiền này nháy mắt khiến ông thất thần.
Ông bước từng bước một hướng tới phía Hạ Vũ đi đến, thẳng đến đứng ở trước mắt của cô, ông mới phát hiện, khuôn mặt anh khí cùng ánh mắt quật cường của đứa con gái này cực kỳ giống ông, mà thừa hưởng lúm đồng tiền này là từ mẹ của cô.
"Hạ Vũ. . . . . ." Hạ Trảm Bằng giờ phút này, vẻ mặt hơi hơi biến sắc, trong mắt lại có một phần yêu thương.
Nghe được có người kêu tên của mình, Hạ Vũ có chút si ngốc đích quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, cô có chút sợ hãi.
"Không phải sợ, ta là. . . . . . Baba của con!"
Baba này hai chữ, ông cố lấy dũng khí mới nói được, đứa nhỏ này rất ít kêu ông là baba, ở trong ấn tượng của ông, ánh mắt cô nhìn ông đều là trốn tránh cùng lạnh lùng . . .
"Ông đi đi . . . . . Không cần lại đây. . . . . ." Cô nhẹ nhàng mà nói, chính mình đứng lên, hướng phía có người đi đến.
"Hạ Vũ. . . . . . Hạ Vũ. . . . . ." Hạ Thiên Triệu chạy đến trước mặt của cô, nắm lấy hai vai của cô: "Nhìn rõ ràng, anh là anh cả của em, anh cả a a!"
"Không. . . . . . anh cả. . . . . . Không. . . . . ." Cô lắc đầu, thậm chí không rõ chính mình vì cái gì lại lắc đầu.
"Vì cái gì không phải? Anh chính là anh cả của em, em sợ cái gì? Em có cái gì phải sợ, anh cả sẽ không hại em, anh cả chỉ giúp em, chỉ biết yêu em thôi!" Hắn dùng lực mà lay động thân mình cô, giống như muốn phá vỡ trốn tránh của cô.
"Không. . . . . . Tôi không sợ. . . . . . anh đi. . . . . . Tránh ra. . . . . ." cô dốc sức muốn đẩy hắn ra.
"Anh sẽ không đi, em phải đối mặt với anh, anh phải cho em biết, thế giới này chưa từng có gì không qua được, chuyện này không đáng sợ, đáng sợ chính là em không chịu tỉnh lại".
Đối với chuyện xảy ra năm Hạ Vũ mười sáu tuổi, chỉ có hắn biết, Hạ Vũ hai năm kia, so với bây giờ còn thảm hơn, cả ngày đều đem chính mình nhốt tại trong phòng, nhưng là thời điểm nhìn thấy hắn xuất hiện, nàng sẽ cười, cô sẽ làm như chuyện gì cũng chưa có xảy ra . . . .
Càng là như vậy, Hạ Thiên Triệu càng là lo lắng, cứ việc cái người da đen kia đã sớm chết ở dưới súng của Hạ Thiên Triệu, hơn nữa Hạ Vũ tận mắt nhìn thấy, nhưng bệnh của cô vẫn giấu ở trong lòng, không muốn đối mặt, nhiều như vậy tuổi qua đi, Hạ Thiên Triệu nghĩ đến tâm bệnh của đứa em gái này đã tốt hơn, ai biết xuất hiện Thân Tử Kiều tên súc sinh này, lại một lần gợi lên ký ức thảm thống này.
"Tỉnh lại. . . . . . Tỉnh lại. . . . . . A. . . . . . A. . . . . ." Cô nhắc tới , lại dùng tay ôm hai tai của chính mình.
"Anh không cần đối xử như vậy đối với em gái của anh, hiện tại cô ấy không thể chịu thêm chút kích thích nào!" Trần Hãn đẩy Hạ Thiên Triệu ra, đem Hạ Vũ ôm vào trong lòng chính mình, trời biết hắn nhìn đến bộ dáng Hạ Vũ khó chịu như vậy lòng của hắn có bao nhiêu đau đớn.
"Trần Hãn. . . . . . Trần Hãn. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . ."
"Hạ Vũ, em không có sai, không có sai, không cần sợ, anh sẽ ở bên cạnh em, vẫn sẽ cùng em!" Hắn hấp thụ hương thơm trên đầu cô, trong lòng một trận một trận co rút đau đớn.
Thấy một màn như vậy , lòng Hạ Trảm Bằng xẹt qua một trận áy náy, thân là một người cha, ông chưa từng có quan tâm đứa con gái này, là do ông lạnh lùng nên Hạ Vũ mới rời nhà trốn đi, mới khiến cho cô còn nhỏ tuổi mà phải đối mặt hết thảy bên ngoài, thậm chí bị người da đen cưỡng gian. . . . . .
"Tiểu Trần, để cho ta một mình nói chuyện với Hạ Vũ, có thể chứ?" Thanh âm của ông thực thành khẩn, ông cư nhiên thân thiết kêu Trần Hãn là Tiểu Trần.
Trần Hãn có chút do dự, hắn sợ Hạ Vũ lại một lần nữa bị kích thích.
Hạ Trảm Bằng hiểu được lo lắng của hắn, lại một lần nữa nói: "Tôi là baba của Hạ Vũ, tôi sẽ không thương tổn con gái của tôi."
Hạ Thiên Triệu ở một bên gật đầu.
Nếu chính mình chiếm lấy Hạ Vũ, tựa hồ có chút vô lý, hắn nhẹ nhàng mà buông Hạ Vũ ra.
Hai mắt Hạ Vũ mờ mịt, cái hiểu cái không, như tiểu hài tử mà ỷ lại.
Tâm tình Hạ Vũ mới vừa ổn định, liền nhìn thấy Trần Hãn cùng Hạ Thiên Triệu đi xa, lại nhìn Hạ Trảm Bằng bên cạnh, cô có chút sợ hãi lùi về phía sau .
Phản ứng theo bản năng như vậy làm Hạ Trảm Bằng lại một lần nữa đau lòng, con gái của ông thì ra bài xích ông như vậy, mà vai diễn người làm cha này của ông, thực ra cũng quá thất bại.
Hắc đạo bạch đạo kính sợ hắn ba phần, nhưng ở mặt tình thân này, ông lại giống đứa nhỏ mẫn cảm, muốn lại sợ bị cự tuyệt. . . . . .
Tay ông vươn đi, lại rụt trở về.
Hạ Vũ nhìn thấy Hạ Trảm Bằng như vậy, ngược lại bình tĩnh hơn chút, im lặng địa đứng ở trước mặt ông.
"Hạ Vũ, hai chữ baba này chắc là trong lòng con đã không còn ấn tượng, nhưng là có một số thứ, vĩnh viễn cũng không thể thay đổi được, đó là huyết thống tình thâm. Vô luận con đi đến đâu, ta đi đến đâu, chúng ta là chảy cùng một dòng máu, đây là thân tình, đây là cha cùng con gái, vĩnh viễn cũng không có thể thay đổi."
Này đó là những lời chân thật từ đáy lòng của Hạ Trảm Bằng, tuổi càng lớn, càng ngày càng cảm thấy được người bên cạnh có thể tín nhiệm càng ít đi, cho dù là đứa nhỏ do chính mình thân sinh, đều chỉ có thể lựa chọn không tin tưởng, ông như vậy, lại như thế không đau lòng chứ?
"Ta biết con vẫn hận baba, không phải hận baba không thương ngươi, con càng hận chính là ta không thương mẹ của con."
Ánh mắt ông xa xăm, chữ yêu trong cuộc sống của ông, giống như một giấc mộng, cả đời này ông từng có vô số nữ nhân, chính là người phụ nữ làm cho Hạ Trảm Bằng chân chính yêu chỉ có một, trừ bỏ nàng, hắn không bao giờ . . . có yêu ai nữa.
Lời nói của ông nhanh chóng lan vào lòng của Hạ Vũ, baba của cô rốt cục chính mồm nói cho cô biết, baba cô không thương mẹ của cô, cứ việc đây là chuyện cô biết từ ngày còn rất nhỏ.
"Ông không thương mẹ vì sao, vì sao lại cưới bà?" Miệng của cô đột nhiên nói ra những lời này, phản ứng là tự nhiên như vậy, tự nhiên đến chính cô đều không biết.
Đây chính là vấn đề mà nhiều năm nay cô vẫn muốn hỏi, cứ như vậy theo bản năng mà từ miệng của cô đi ra.
Hạ Trảm Bằng hơi hơi kinh ngạc, nhưng không đề cập tới chuyện cô đã tỉnh, như vậy có lẽ cũng có lợi cho Hạ Vũ, ông muốn thay cô cởi bỏ khúc mắc này. .
"Khi mẹ con cười lên, có hai má lúm đồng tiền, vởi vì hai lúm đồng tiền này, ta đi đến nhà của bà ngoại con cầu hôn, mẹ con đương nhiên không chút do dự mà đồng ý gả cho ta."
"Hai má lúm đồng tiền?"
"Đúng vậy, bởi vì lúm đồng tiền, cực kỳ giống nàng, cho nên ta cưới mẹ của con."
"Nhưng là mẹ cả đời chỉ vì ông mà sống, ông sao lại có thể đem bà ấy thành một cái bóng, nếu thật là bóng dáng, vậy ông vì cái gì không thể yêu thương cái bóng dáng này?"
"Ta đã từng nghĩ đi yêu một người phụ nữ khác, chính là Hạ Vũ, tha thứ cho baba, trừ bỏ nàng, rốt cuộc ta không thể yêu được người khác."
"Nếu ông không thể yêu một lần nữa, vậy ông vì cái gì lại cưới mẹ nhỏ đấy? Vì cái gì lại kết hôn với người đàn bà độc ác như vậy, nếu không phải ông cưới bà ta, mẹ cũng sẽ không chết." Tất cả nghi vấn của cô, tất cả oán hận đều hỏi ra.
"Ta cưới mẹ nhỏ của con là bởi vì lông mày bên trái của bà ấy có một cái nốt ruổi, ở vị trí kia, nàng cũng từng có một cái." Nói lên này đó, trong mắt ông ta lại lóe lên một tầng sáng.
Hạ Vũ là lần đầu tiên nhìn đến baba mình biểu cảm như vậy, baba trong ấn tượng của cô vĩnh viễn đều là lạnh như băng, vô tình, lãnh huyết, đạm mạc. . . . . .
"Bởi vì người phụ nữ mà ông yêu lông mày bên trái có một cái nốt ruồi, cho nên ông cưới mẹ nhỏ, ông đã yêu bà ấy như vậy, vậy vì cái gì ông không cưới bà ấy, tại sao lại cưới nhiều bóng dáng như vậy? Tạo thành nhiều bi kịch cho phụ nữ như vậy?"
Cô thật sự khó hiểu, không thương một người, vì cái gì có thể sống cùng bọn họ chứ?
"Nếu không phải là lúc ta còn trẻ không cố chấp, nếu ta không lầm lỗi, nếu ta có thể cái gì cũng không muốn, có lẽ nàng sẽ theo ta cùng một chỗ. . . . . ."
Cô chờ Hạ Trảm Bằng nói tiếp, mà ông lại hơi hơi cúi đầu, cô rõ ràng thấy khóe mắt ông ta có rớm một giọt lệ.
Đó là người cha lãnh huyết vô của cô sao? Ông ta sẽ rơi lệ sao? Sẽ vì một người phụ nữ mà ông ta hoài niệm rơi lệ sao? Này đối với Hạ Vũ mà nói, là một loại kinh ngạc, cô vẫn nghĩ đến baba là người không có cảm tình, hiện tại, cô phát hiện cô sai lầm rồi. . . . . .
"Lông mày bên trái của nàng có một nốt ruồi màu đỏ, khi cười rộ lên có hai lúm đồng tiền, thời điểm kia khi ta bị thương, là nàng đã cứu ta, ta không có nói cho nàng ta là ai, ta cũng không có nói cho nàng ta có mẹ cả của con, vết thương của ta nhờ vào chiếu cố của nàng mà dần dần bình phục, nàng cũng đem hết thảy cho ta, đó là cũng là ba tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời của chúng ta, lúc sau, nàng biết thân phận của ta, nàng không muốn nhân nhượng làm bà hai, nàng cũng không ép ta ly hôn, nàng chính là trốn đi, cả đời này ta đều không có tìm được nàng nữa. . . . . ."
"Vậy hiện tại bà ấy ở đâu?"
"Ta vẫn không từ bỏ tìm nàng, nhưng là thủy chung không có tìm được." Thì ra nếu ai đó thực sự mốn trốn một người, thế giới dù có nhỏ lại cũng sẽ không tìm ra.
Hạ Vũ có chút tự giễu mà cười, nguyên lai đây là đáp án mà cô muốn tìm, người đàn ông này khống chế vận mệnh của ba người phụ nữ, nhưng người đàn ông này chỉ yêu có một người, một người phụ nữ mà cả đời này ông ta không tìm được.
"Hạ Vũ, thực xin lỗi!"
Ông ta vươn tay, nắm lấy hai tay của Hạ Vũ, động tác thân mật như vậy làm cho Hạ Vũ có chút ấm áp mà cũng xa lạ.
"Ông không cần phải xin lỗi, bởi vì ông chưa từng hy sinh cái gì cho tôi, cũng chưa từng được cái gì từ tôi." Cường ngạnh của cô lại hồi phục, đối với người baba này, cô thủy chung không muốn tha thứ, cô cho rằng ông ta là hung thủ gián tiếp hại chết mẹ của cô.
"Nếu có thể, ta hy vọng con trở về, ta biết con không thích mẹ nhỏ, nhưng là con có thể đi đến chỗ của mẹ cả, con cùng Thiên Triệu như anh em ruột thịt, baba trăm tuổi, hy vọng nhìn đến con gái đều yên bề yên chốn, tuy rằng ta là một người cha thực thất bại."
Hạ Trảm Bằng nói ra lời nói chân thật trong lòng ông ta, cũng giải tỏa áp lực trong lòng của Hạ Vũ.
Hạ Vũ không có tha thứ cho ông, Hạ Trảm Bằng cũng không có cầu cô tha thứ.
Ông biết cô sẽ chậm rãi khỏe mạnh lên, ông ta mang theo một cái bóng dáng tịch mịch biến mất ở trước mắt Hạ Vũ, một cái chớp mắt kia, Hạ Vũ phát hiện con báo này đã già rồi . . . .