Ánh dương chiếu sáng khắp người Ân Tịch, tựa như rất ấm áp.
Cô hơi hơi hé mở đôi mắt, lại đối diện với một ánh mắt nhu tình mang theo chút lo âu, tay hắn thực lớn mà cũng rất ấm áp đặt trên vầng trán cô.
"Hạ sốt rồi!" , giọng nói của hắn vẫn dễ nghe như vậy, Ân Tịch cảm thấy mình giống như đang đắm chìm trong một giấc mơ, ngọt ngào đến mức không muốn tỉnh lại.
Nhìn thấy vẻ mặt cô có chút ngây ngốc, ánh mắt hắn lại càng thêm dịu dàng, "Ân Tịch, anh sẽ luôn ở bên em, mãi mãi. . ."
Cô cảm giác như chính mình như đang nghe một câu chuyện cổ tích xưa, mà cô lại là nhân vật nữ chính trong câu chuyện này, cô tỉnh dậy nhìn thấy vị hoàng tử đầu tiên chính là Thân Tử Duệ.
"Sao tôi lại ở chỗ này? Hạ Vũ đâu?" , khi cô đang nhớ lại hiện thực, tất cả băn khoăn lại một lần nữa tuôn ra trong đầu của cô.
"Cô ấy không có việc gì, cô ấy đang ở cùng Trần Hãn, em không cần lo lắng" . Tay hắn gắt gao nắm lấy tay của cô, sợ rằng nếu hắn không cầm chắc, cô sẽ lén lút chạy đi mất.
"Vậy tôi thì sao? Sao lại nằm ở chỗ này?" . Cô mở to đối mắt mơ màng lại xinh đẹp, trong suốt không có một tia tạp chất.
"Em nói đi?" , hắn dịu dàng nói nhẹ, một ngón tay điểm nhẹ vào chóp mũi của cô, mang theo nụ cười sủng nịnh, một chút trách cứ cũng không nỡ đối với cô.
Đây là gì mà lại khiến trái tim đập nhanh như vậy, mỗi ánh mắt của hắn, mỗi thanh âm của hắn đều mang theo sức cuốn hút kì lạ, gắt gao mà hấp dẫn trái tim của cô. Cô muốn trốn tránh ánh mắt của hắn nhưng không có cách nào dời đi được, thậm chí có chút tham lam sự dịu dàng của hắn, khiến cho lòng cô cảm giác thực hạnh phúc.
Cô một bụng muốn nói lời cự tuyệt hắn, nhưng khi mở miệng, lại không nói được điều gì.
"Tôi muốn uống cháo!", sau khi nói xong, đầu óc cô lại muốn đình chỉ giữa chừng.
"Được, anh lập tức bưng lên cho em!" đôi mắt hắn như hóa thành hồ nước sâu, ấm áp khó tả.
Ân Tịch giống như vẫn còn đang lơ lửng trên đám mây, đột nhiên nhận được nhiều thứ như thế, vẫn đang còn cảm giác mê man.
Khi hắn đi ra đến cửa phòng, đột nhiên lại quay trở lại, hướng về cô cười cười, khóe mắt đều là ý cười, lại mang theo đau đớn mơ hồ, chẳng qua người khác không phát hiện ra thôi.
"Em muốn ăn vị gì? Hay vẫn là vị bách hợp được không?"
(cháo bách hợp là một bài thuốc đông y giúp nhuận phổi, dưỡng tâm, hòa vị. )
"Dạ!" , Ân Tịch dùng sức mà gật đầu, hướng về phía hắn hơi hơi mỉm cười.
Cháo nóng hổi bốc hơi được Thân Tử Duệ bưng trong tay, giống như đang nâng niu bảo bối vậy.
Mà Ân Tịch nhìn thấy một màn này, giống như ngoài mong đợi trong dự kiến. Khi hắn mở cửa ra, thấy thân thể Ân Tịch không ngừng run rẩy, hơn nữa còn chảy nước mắt, dùng sức mà cào xé tấm chăn. . . .
Chén cháo trên tay Thân Tử Duệ đột nhiên rơi mạnh xuống đất, vọt tới bên người cô, dùng sức mà ôm lấy thân thể đang co quắc lại của cô.
"A. . . . . . Buông. . . . . . Buông ra. . . . . ." Ân Tịch la hét chói tai. .
"Không, anh không buông, chết cũng không buông!", hắn cứ cố chấp mà ôm lấy thân thể của cô, cùng cô cảm nhận khó chịu trong người.
Thân thể của cô giống như đang bị những con kiến li ti gặm cắn, vô cùng khó chịu.
"Tử Duệ, tôi xin anh, xin anh cho tôi một chút được không?" , Ân Tịch quay sang, mang theo ánh mắt ai oán mà khao khát cầu xin hắn.
"Không, Ân Tịch, em phải kiên trì, chỉ cần qua mấy ngày nữa thôi, qua mấy ngày nữa em sẽ tốt, em nghiện không nặng, chỉ cần có thể kiềm chế, chỉ cần không chạm vào nó, rất nhanh sẽ khỏi!" . Hắn dùng sức mà ôm lấy cô, không cho cô có cơ hội chạy trốn.
Hắn thậm chí còn không dám nhìn vào ánh mắt của cô, hắn sợ sẽ sụp đổ mất, sẽ không khống chế được mà cho cô.
"Không, tôi khó chịu. . . . . . Anh có biết không? Tôi vừa nhức vừa đau, cả người đều không thoải mái, cả người không còn chút sức lực. . . . . ." cô vẫn cứ nói, nói không ngừng. . . . . .
"Ân Tịch, đừng nghĩ về điều đó nữa. Nếu em muốn tốt hơn, nếu em muốn sau này em thực khỏe mạnh, nhiều sức sống để mỗi ngày cùng người khác nắm tay, cùng mỉm cười với người thân của mình. . . ."
"Không cần. . . Anh tránh ra. . . Tôi không muốn nhìn thấy anh. . ." Ân Tịch dùng sức đẩy hắn, nhưng đẩy thế nào cũng đẩy không nổi.
Cô hung hăng cắn lên bờ vai của hắn, hắn chỉ ẩn nhẫn cau mày, chỉ cần để cô có thể dễ chịu một chút, bị đau thế này thì có là gì. . .
Ân Tịch cứ nghĩ rằng nếu cô cắn hắn sẽ tránh đi, chí ít cũng sẽ thả cô ra, thế nhưng cô cắn sâu vào da thịt của hắn đến mức chảy máu, Thân Tử Duệ vẫn ôm không buông tay, ngược lại còn ôm chặt hơn nữa.
Nhìn thấy máu thấm ra ngoài, cô buông miệng ra, lấy tay nhẹ nhàng vỗ về, "Đau không?"
"Nếu nói không đau thì là giả, nhưng chỉ cần em bớt khó chịu trong người, anh chịu đau chút cũng không sao".
Hắn dùng lực mà ôm lấy cô, giống như làm như vậy có thể giúp cô giảm bớt đau đớn, cũng giảm bớt khó chịu trong lòng hắn.
"Vì sao không buông tay ra? Vì sao lại ngốc như vậy?" , trong mắt cô hai dòng lệ nhẹ nhàng chảy trên gò má, hắn không nhìn thấy nhưng hắn có thể cảm nhận được.
"Không có nhiều vì sao như vậy, bởi vì trong lòng anh không muốn buông em ra, cho nên sẽ không buông tay" .
Thanh âm của hắn khiên định như vậy, cái ôm của hắn là ấm áp như vậy, khó chịu trong người cô, dường như đã giảm bớt chút ít. . . .
Ân Tịch lại co người trên giường một lần nữa, trải qua một lần tra tấn như vậy, giờ phút này, dường như cô đã bình tĩnh đi rất nhiều.
Thân Tử Duệ lại bưng lên một chén cháo nữa trên tay, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy, "Có ngửi thấy không, hương vị bách hợp thực tươi mát".
Nói xong, hắn hít vào mùi vị trước, sau đó lấy muỗng múc hai phần ba thìa đưa đến, "Nào, uống một chút đi".
Ân Tịch nhìn thấy cháo, dạ dày giống như quặn thắt lại rất khó chịu, thân thể mệt mỏi nên cái gì cũng không muốn ăn, cho dù là món cháo bách hợp cô thích nhất.
Nhìn thấy ánh mắt thân thiết của hắn, cô không nỡ cự tuyệt, chỉ có thể mở miệng ra húp cháo, dùng sức mà nuốt.
"Em xem, sao không cẩn thận như vậy!" , vừa nói, ngón tay hắn nhẹ nhàng phủi đi chút bọt dính trên phía trái khóe miệng của cô.
Ánh mắt ôn nhu khiến cô muốn sà vào lòng hắn, cả đời cũng không muốn tỉnh dậy.
Cô thừa nhận, cô yêu người đàn ông trước mắt này, thế nhưng, cô thì có đức hạnh gì để đáng giá được hắn yêu đây?
Hắn đút từng thìa từng thìa cháo cho cô, cô chiều ánh mắt chăm chú của hắn mà nuốt từng ngụm xuống.
"Em không muốn uống nữa" , không phải cô nói dối, cũng không phải đang làm bộ, mà là nhìn thấy những thứ này quả thật không muốn ăn.
"Nghe lời, uống hết, uống hết em sẽ không thấy khó chịu nữa", hắn dỗ cô. Bởi vì cô cần những thứ này để bồi bổ thể lực.
"Em khó chịu, em không muốn", cô có chút hờn giận, vì cái gì hắn phải để ý cô như vậy? Vì cái gì hắn phải quan tâm cô như thế?
"Được, vậy thì không uống" , hắn khó chịu nói, ngay sau đó đứng lên đem chén cháo đẩy sang một bên, lại một lần nữa gắt gao nắm lấy tay của cô.
Hắn càng quan tâm như vậy, lòng cô càng đau hơn.
Cô dùng sức rút tay ra, lạnh nhạt nhìn hắn, "Anh quay về công ty đi, anh không thể lúc nào cũng ở bên em như thế được".
Ân Tịch muốn giống như một người bình thường, cô không muốn bị hắn nhốt ở trong gian phòng này, cô càng sợ hãi phải đối mặt với người đàn ông này hai tư giờ một ngày, bóng dáng Trữ Hạ giống như một âm hồn bất tán cứ quấn quýt trong đầu cô.
"Em không cần lo lắng chuyện của anh, anh sẽ xử lí tốt" .
Tính tình hắn bắt đầu nói chuyện thật tốt, giọng nói cũng thực êm tai. Hắn cũng không hiểu được vì sao khi ở trước mặt cô, hắn không muốn tức giận, đặc biệt là trong lúc này.
"Em muốn ở một mình, được chứ?" , cố chớp mắt, có chút vô lực mà nói, cô cần một không gian riêng, cô không muốn để hắn lại nhìn thấy cô chuẩn bị xuất hiện triệu chứng kinh khủng, thân thể của cô nói cho cô biết, mau thôi, cô lại phải chịu một đợt tra tấn khác.
"Ân Tịch. . ." , hắn nắm chặt tay cô, không muốn buông ra, nhưng hắn biết, hắn cần phải để cho cô một chút không gian, trong lòng cô hẳn phải có rất nhiều chuyện khổ sở.
"Ân Tịch, đồng ý với anh! Mặc kệ em có một ý nghĩ gì, một cảm xúc gì đều phải nói cho anh biết, bởi vì anh sẽ luôn ở bên cạnh em. . ."
"Uhm. Em sẽ!" , cô giả vờ trấn an hắn, lộ ra một nụ cười bình tĩnh mà nhàn nhạt.
Mãi đến khi cô nhìn thấy thân ảnh của hắn rời khỏi phòng, cô đi đến cạnh cửa, muốn nghe tiếng bước chân của hắn đi xa, lắng nghe âm thanh trầm thấp của hắn.
"A Lực, trông coi cho tốt, nếu Hứa tiểu thư xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi sẽ tìm cậu hỏi tội!" , hắn lạnh nhạt nói giống như một lưỡi đao vậy.
Thân Tử Duệ đối với Ân Tịch chăm sóc và giám thị càng chặt chẽ, trừ bỏ A Cơ, A Lực là người hắn tín nhiệm nhất, A Cơ bình thường phải xử lí rất nhiều chuyện, cho nên hắn đem trọng trách này giao cho A Lực.
"Thân tổng, tôi đã biết, tôi cam đoan, sau khi ngài trở về, Hứa tiểu thư vẫn bình an ở trong phòng như trước" , hắn nói chắc chắn mà tự nhiên như vậy.
Thân Tử Duệ sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của hắn, tâm tình mới buông lỏng chút mà rời đi. Còn nhiều chuyện chờ hắn làm lắm, tình hình bệnh của ba, Thân Tử Kiều đang thâu tóm Tề thị. . .
Ân Tịch nghe được tiếng bước chân của hắn dần dần xa dần, thân thể của cô cũng nhanh chóng cứng đờ, trượt xuống cạnh cửa, gắt gao cắn môi, không cho phép bản thân tràn ra âm thanh.
Không đến một lúc, tay của cô bắt đầu run, nước mắt không tự chủ được mà chảy ra ngoài. Thế nhưng cô biết, nước mắt này không phải là nước mắt do cô khóc mà chảy ra.
"A. . . ." , cô gấp gáp bấm vào da thịt của mình, cô khó chịu, cô muốn, vô cùng khao khát có một thứ gì đó bơm vào thân thể mình, tiêu trừ đi đau đớn trong người.
Cô gắng sức muốn trút bỏ hết đau đớn trong người, cô đem hết những thứ gì có thể chạm được từng cái từng cái quăng trên mặt đất, dùng sức mà xé, thế nhưng cô vẫn khó chịu, từng lỗ chân lông của cô giống như bị châm chích, đau, ngứa, tê dại. . . như có nhiều tay làm.
Trong lúc cô đang phát tiết, cửa bị mở ra, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một cỗ tà ác.
A Lực đi vào phòng, đem cửa khóa trái lại, lấy từ phía sau mình ra một ống tiêm, chậm rải hướng về phía Ân Tịch đi đến. . .
Đây đã là ngày thứ ba Hạ Vũ được cứu ra khỏi phòng của Thân Tử Kiều.
Cô ngồi xổm ở trong góc, hai mắt vô thần và trì trệ.
"Hạ Vũ. . ." Trần Hãn đứng ở cách đó không xa thấp giọng gọi, cô trước sau chưa từng ngẩng đầu liếc hắn một cái, chỉ là ngơ ngác nhìn chăm chú vào một điểm.
Lời nói của bác sĩ còn vang vọng ở bên tai Trần Hãn: "Bệnh của cô ấy không thể dùng thuốc để chữa trị tận gốc, cô ấy là vì gặp phải chướng ngại tâm lý, lớn nhất có thể là bị kích thích, gợi lên trong lòng cô ấy một số đau khổ mà đã cực lực che giấu không muốn đối mặt. Loại đau khổ này khiến cho thần kinh của cô ấy lựa chọn sự trốn tránh. Kỳ thật muốn cho cô ấy bình thường trở lại cũng không phải là khó, nói dễ dàng cũng không dễ dàng, toàn bộ phụ thuộc vào ý chí của bệnh nhân".
Bác sĩ đề xuất phương án với hắn là làm cho cô cảm thấy ấm áp, làm cho cô cảm thấy được trên thế giới này có rất nhiều thứ ý nghĩa, cô muốn quý trọng cũng là quý trọng chính bản thân cô. Nhưng là Hạ Vũ hiện tại ngay là tiếp xúc gần gũi cũng đều bài xích. Trần Hãn đau khổ, mỗi ngày cũng chỉ có thể ngơ ngác mà đứng ở nơi khuất để nhìn Hạ Vũ.
Là loại đau khổ như thế nào lại làm cho cô không muốn đối mặt như thế? Thân Tử Kiều đã làm gì với cô, lại khiến cho cô bị kích động như vậy? Kỳ thật trong lòng hắn rất rõ ràng, khi hắn chạy lao vào phòng, chuyện xảy ra với Hạ Vũ ở trước mắt là một sự thật không còn nghi ngờ gì nữa.
Nhưng Hạ Vũ vì cái gì không hiểu chứ? Hắn yêu không phải là thân thể của cô, hắn yêu chính là tâm hồn của cô. Đối với một người đàn ông mà nói, loại chuyện tình như vậy làm cho hắn tức giận, hận không thể tổn thương chính mình, chính là hắn càng hận chính mình bất lực không bảo vệ được người con gái mình yêu.
"Hạ Vũ. . . em tỉnh lại được không?" Hắn nhìn thấy cô si ngốc, tự chơi với mình, nói cái gì cũng không nói, đồ vật gì cũng ăn rất ít, hắn lòng đau như cắt.
Hắn nhớ mỗi một lần tới gần cô, khi hắn sắp tiếp cận cô, cô lại đột nhiên lui về phía sau, miệng nhẹ giọng mà nói, " Không cần, không cần. . . Không cần lại đây, không cần lại đây. . ."
Bộ dạng kinh hoàng sợ hãi của cô làm cho hắn càng thêm đau lòng cũng không dám lại gần nữa.
"Hạ Vũ, em nói cho anh biết, anh phải làm thế nào mới có thể đi vào lòng em? Phải như thế nào mới có thể làm cho em đối mặt với sự thật?"
Với Hạ Vũ, tình yêu giống như một loại gánh nặng, đôi khi cô thậm chí sợ nhìn tới khuôn mặt Trần Hãn. Càng quan tâm lại càng không dám tiếp cận, trốn tránh trở thành ý niệm duy nhất của cô.
Trần Hãn vẫn là nói với chính mình, không thể buông tay, nghĩ ra các loại biện pháp khác nhau kích thích cô, nhưng một chút hiệu quả cũng đều không có.
Chẳng lẽ cô thật sự tuyệt đối không tin vào tình yêu của bọn họ hay sao? Trần Hãn không tin, nghĩ đến đây, trong đầu hắn hiện lên ý nghĩ, đúng vậy, như vậy có lẽ sẽ có hiệu quả. Hạ Vũ nhìn thấy xong nhất định sẽ có phản ứng.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức xoay người ra khỏi phòng, đi tìm gì đó.
Một lúc sau, hắn quay trở lại phòng Hạ Vũ, trên tay cầm một đĩa CD.
"Hạ Vũ, nếu em có một chút lòng tin vào tình cảm của chúng ta trong lúc đó, em nhất định sẽ có phản ứng, nhất định sẽ. . ." Hắn thì thào tự nói, cầm đĩa CD đưa vào, sau đó mở ra TV, trước mắt ánh mắ Hạ Vũ nhìn chằm chằm vào một vị trí.
Trên màn hình tivi bắt đầu phát từng đoạn từng đoạn hình ảnh, phần đầu chủ yếu là hình ảnh Hạ Vũ khi quay bộ phim "Tôi và mẹ của tôi". Ở đó hình ảnh Hạ Vũ không phải rất nhiều, chủ yếu là những hình ảnh vô tình quay được.
Ánh mắt của Hạ Vũ nhìn đến đây cũng vẫn là ngây dại, cho dù có phản ứng cũng chỉ là chợt lóe lên rồi biến mất.
Càng về sau, hình ảnh cô cùng Trần Hãn bắt đầu càng nhiều.
Rất nhiều hình ảnh là hắn chụp trộm, còn có hình ảnh cô cầm rất nhiều đạo cụ ánh mắt say sưa, còn có cô cầm nước khoáng ngẩn người, sắc mặt bỗng nhiên đỏ lên. . . Sau đó lại bắt đầu xuất hiện các hình ảnh của Trần Hãn. . . .
"Hạ Vũ, em xem, khi đó em nôn, bị nôn thật là lợi hại, đều là do anh không tốt, không biết em không thích uống canh gà. . ." Hình ảnh ở trên màn hình, Trần Hãn một bên thì thào nhẹ nói.
Hạ Vũ nhìn thấy hình ảnh bộ dáng sốt ruột của hắn, còn có ánh mắt hắn thân thiết, gắt gao mà ôm, ôn nhu mà triên miên hôn. . .
Trong ánh mắt bắt đầu từ từ có chuyển biến.
"Em xem, Hạ Vũ, em ném vỡ chén thủy tinh anh yêu thích nhất, nhưng là tay em cũng chảy máu, anh lúc đó cư nhiên thương tiếc không phải tay em mà là cái chén. Kết quả em một buổi tối không để ý tới anh, kì thật là anh đùa giỡn với em, anh thế nào có thể sẽ không đau lòng vì em. Chính là anh rất thích em, điệu bộ quệt miệng của em, em xem rất dễ thương. . ."
Thanh âm của Trần Hãn bình tĩnh như vậy, điềm đạm như thế, trong ánh mắt lại biểu lộ tình yêu cùng hạnh phúc, chuyện này tựa như là vừa mới xảy ra. Hạ Vũ lẳng lặng mà nghe, những hình ảnh này đã tiến vào đại não của cô, đây là một đoạn kí ức trong lòng cô không bao giờ có khả năng phai mờ. Nhưng là cô có nguyện ý cởi mở ký ức hay không. . .