Trong đêm Ân Tịch ngủ cũng không yên bình. Không ngừng tỉnh giấc lại không ngừng gặp ác mộng, lo lắng không thôi.
Ngày mới vừa sáng, cô liền rời khỏi gường, đã quyết định ở nơi này, cô chắc chắn sẽ làm tốt phần việc kia.
Nhớ tới đêm qua, hắn ôm cô giống như một phần ở trên thân thể hắn, tay hắn nhẹ nhàng mà chạm vào mặt cô trầm giọng hỏi: "Còn đau không?"
Mà cô, giống như trốn tránh rời khỏi bên người hắn, dùng thanh âm thật bình tĩnh mà nói: "Cám ơn Thân Tiên sinh quan tâm"
Cô nhìn thấy ánh mắt hắn dần dần trở nên ảm đạm. Cô phải nhẫn tâm, đoạn tuyệt hắn cũng là đoạn tuyệt ý nghĩ nhung nhớ của chính mình. Cô quyết định ở tại chỗ này, chỉ vì giao dịch, không vì gì cả.
Phòng bếp hầu như không có gì, nơi này giống như cả năm không có ngọn lửa.
Trong tủ lạnh trừ bỏ trứng và sữa cũng không có thứ gì khác, cô vẫn là theo yêu cầu của hắn, làm tốt công việc bổn phận của chính mình: giặt quần áo, nấu cơm, quét tước sạch sẽ.
Dầu trong chảo sôi lên, đập tiếp một quả trứng nhẹ nhàng thả vào chảo, mùi thơm nồng tỏa ra, cô rất thành thục mà làm việc này, trứng ốp 5 phần chín.
Lòng trắng chứng hơi hơi ngả, lòng đỏ trứng vừa mới tái, bao một tầng màng mỏng lên lòng trắng trứng, nhìn qua nhịn không được làm cho người ta muốn cắn một miếng.
Phía ngoài phòng bếp, Thân Tử Duệ hai tay đút trong túi quần, lẳng lặng mà nhìn thấy cô gái này vì hắn bận rộn làm bữa sáng. Mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì hắn đều cảm thấy được giờ phút này là hạnh phúc.
Cô bưng đĩa trứng, xoay người lại thấy bộ dáng mới tỉnh ngủ của Thân Tử Duệ, mang theo vẻ mặt ôn nhu nghiền ngẫm.
Vầng ánh sáng rực rỡ buổi sớm trải lên trên thân thể của hắn, vết xưng tấy trên mặt đã tan đi , bộ dạng thanh lệ đã khôi phục. Lòng hắn hơi nhộn nhạo, nếu hắn có thể hoàn toàn có được cô, có con cái của cô và hắn, thật là hạnh hạnh phúc như thế nào?
Hắn thấy vẻ mặt có chút không biết làm sao của cô , liền đi tới tiếp nhận đĩa trứng nhẹ giọng nói: " Cảm ơn."
Cô theo bản năng trả lời, "Không cần cảm ơn!"
Không khí lại một lần nữa ngưng đọng, bọn họ trong lúc đó giống như không hề có một đề tài nào có thể trò chuyện.
Hắn xoay người trở về phòng khách, im lặng mà ăn, cô làm cho hắn sữa nóng cùng với trứng chiên hảo hạng. Tình huống như vậy giống như người vợ ân ân ái ái làm cho chồng mình .
Ân Tịch đứng ở một bên, mở miệng muốn hỏi cái gì, nhưng nhìn hắn chuyên chú dùng, lại đành đem lời nói nuốt trở vào.
"Thân thị và Tề thị buổi sáng 9h hôm nay chính thức kí hợp đồng." Hắn cúi đầu nhưng cũng có thể đoán được ý nghĩ trong lòng cô.
"Dạ!" Cô có chút vui vẻ mà quay lại.
Thấy hắn bộ dạng ăn rất ngon của hắn, cô lại nhỏ giọng mà nói: "Tôi hôm nay phải đi ra ngoài một chuyến, có thể không kịp trở về làm cơm chiều cho anh, có thể không?"
Hôm nay Ân Tịch quyết định cùng bà ngoại và mẹ ở cùng một chỗ, cô phải an bài tốt tất cả mới có thể trở lại nơi này, bằng không, trong lòng cô sẽ bất an.
"Có thể. Hôm nay khi cô ra ngòai, tôi sẽ cho vệ sĩ đi theo cô." Hắn đứng lên, trong mắt không có dịu dàng cũng không có lạnh lùng, bình tĩnh mà có chút xa lạ.
"Không cần, tôi tự mình có thể xử lý tốt."
"Hiện tại cô không có quyền cự tuyệt. Tôi không mong muốn mỗi ngày tôi đều phải nhìn thấy gương mặt thâm tím vì bị đánh." Hắn kề sát bên tai cô, nhẹ giọng mà nói.
Không đợi cô có phản ứng gì, thân thể hắn đã rời khỏi cô, hướng phía ngoài mà đi đến, thậm chí ngay cả một lời hẹn gặp lại cũng không nói. Cuộc sống của hắn, cô không thể can thiệp, mà hắn, dễ dàng có thể nắm trong tay cuộc sống của cô.
Mãi đến trong gara có tiếng xe rời đi, Ân Tịch mới lấy lại tinh thần, vội vàng chạy vào phòng, thay đổi quần áo xong xuôi, khẩn trương chạy ra ngoài.
Cô vừa mới đi đến chỗ cửa lớn, một chiếc Limousine Lincoln dừng ở trước mặt cô. Một người đàn ông mặc tây trang màu đen bước xuống xe, Ân Tịch biết hắn. Hắn là trợ lý đặc biệt của Thân Tử Duệ, A Cơ.
"Hứa Tiểu thư, mời lên xe." A Cơ lễ phép mà nói.
"Vì sao hắn sắp xếp anh đi theo tôi?" Ân Tịch có chút kinh ngạc.
"Nếu đổi thành người khác, Thân tổng sẽ lo lắng." Lời nói của hắn đơn giản mà cứng rắn. Thân Tử Duệ có bao nhiêu để ý cô gái trước mặt này, nhìn cách hắn an bài người ở bên cô sẽ biết.
Ân Tịch không có tiếp tục truy hỏi nữa, bởi vì hỏi cũng không hỏi ra nguyên nhân. Cô cũng không có cự tuyệt lên xe, bởi vì cô biết, nếu cô từ chối việc kia hôm nay cô khỏi phải ra khỏi biệt thự.
Cô mới vừa ngồi vào ghế phụ không lâu, phát hiện phía sau có một chiếc xe đi theo.
"Hứa tiểu thư, đó là xe của vệ sĩ, không cần sợ hãi." Hắn nhẹ giọng mà giải thích.
"Vì sao?" Cô buột miệng hỏi, lời vừa nói ra cô liền thấy hối hận.
"Vì an toàn của Hứa tiểu thư." A Cơ nói chuyện mà vẫn chuyên chú lái xe.
Ân Tịch lẳng lặng ngồi, nhìn ở phía trước, không hề mở miệng. Cô muốn đi đâu Thân Tử Duệ hắn đều biết, cô muốn làm cái gì đều không thoát khỏi ánh mắt của hắn.
Thực là không hiểu, cô chán ghét như thế, cô cảm giác tương lai của mình đã không còn gì, những ngày kế tiếp cô muốn làm gì đều phải được sự đồng ý của hắn có phải hay không?
Cô hoảng hốt. .