Tim Ái Ly run lên, cô bất giác ngồi ngay dậy, đập vào mắt mình là đôi mắt sâu hun hút của Vân Hàn. Anh đang nhìn cô, đầu lông này khẽ chùn xuống dường như rất đau xót. Mắt cô nhoè đi, nhanh chóng bị nước mắt lấp đầy không nhìn rõ được mà nấc lên, nghẹn ngào, day dứt.
"Anh... Anh..."
Ái Ly không thể nói thành lời, chịu không được mà gục đầu xuống cánh tay Vân Hàn bật khóc nức nở. Bao nhiêu tháng qua cô đã uất ức biết nhường nào, tủi thân biết nhường nào. Những khi cô tuyệt vọng đến mức khóc không thành tiếng, thèm được nghe anh nói "đừng khóc", nhưng lúc ấy câu nói này với cô lại quá xa vời. Cô thèm được quan tâm, thèm được anh ôm vào lòng, thèm những món ăn anh nấu, nhưng vẫn phải một mình mà chịu đựng nhìn anh nằm nhắm nghiền mắt trên giường bệnh.
Gồng gánh mấy tháng qua, chỉ vì ánh nhìn đau xót ấy của Vân Hàn mà đều sụp đổ. Cô khóc nấc lên, âm thanh ấy đi sâu vào trí nhớ của anh, đau đến mức toàn thân như bị ngàn mũi kim đâm vào. Đến cả anh cũng không kìm được cảm xúc trong lòng mình, nước mắt lăn dài rồi thấm vào gối.
"Đừng khóc. Xin em, đừng khóc mà."
Ái Ly càng thêm ấm ức mà khóc dữ dội, hai bàn tay nhỏ nắm thật chặt cánh tay của anh, giống như sợ anh sẽ đi mất. Giọng cô nghẹn lại, không nghe rõ lời.
"Em...em sợ. Em sợ lắm."
Nhìn bộ dạng đau lòng nức nở này của cô, Vân Hàn đoán được có lẽ cô đã biết tất cả rồi. Trong mấy tháng mình nằm hôn mê ở đây, một mình cô đang mang thai còn phải chịu đả kích như vậy. Nghĩ đến đây, tim anh se thắt lại, gượng người ngồi dậy vuốt ve khuôn mặt đẫm nước mắt.
"Anh xin lỗi. Anh tệ quá, cứ làm em phải khóc."
Ái Ly nhích người đến gần anh hơn một chút, đôi mắt nhìn anh một cách thật chăm chú và tỉ mỉ. Cô lắc đầu, như muốn nói rằng mình vẫn ổn, vẫn có thể chờ anh. Nhưng bây giờ cô xúc động quá, không nói được nhiều đến thế. Vân Hàn nhìn xuống bụng cô, chiếc bụng ấy bây giờ đã nhô lên, tròn tròn khiến anh vui đến mức bật cười trong nước mắt.
"Nó... đã lớn vậy rồi sao?"
Cô vừa khóc vừa cười, cầm tay anh đặt lên bụng mình. Bàn tay này bây giờ đã ấm áp rồi, còn xoa xoa bụng cô chân thật như thế, làm cô cứ ngỡ đây chỉ là giấc mơ. Vân Hàn cười mà khoé mắt hoe đỏ, anh không dám hỏi, vì anh sợ khi nghe cô kể về chuyện mình phải chịu đựng một mình trong mấy tháng qua, anh sẽ không chịu nổi. Nhưng anh biết, cô đã rất kiên cường để đợi được đến phút giây này. Dang tay ra ôm chặt hai mẹ con trong lòng mình, Vân Hàn hôn ghì lên tóc cô, thật lâu, thật mạnh. Ái Ly dùi đầu sâu vào ngực anh, hơi ấm này khiến cô thấy bình yên quá.
Đúng là thật rồi. Không phải mơ.
"Có anh ở đây rồi. Không sao hết."
Ái Ly bấu chặt tay vào ngực áo anh, không còn nức nở nhưng vẫn thấy nghẹn ngào. Nhớ lại cái cảnh anh nằm lạnh lẽo bên bờ hồ trong bộ dạng đầy máu, lúc ấy cô như chết đứng. Mọi chuyện đã qua rồi, nhưng nó vẫn cứ đeo bám cô giống như vừa mới xảy ra vậy. Ái Ly ngước mắt lên nhìn, thấy được xương hàm góc cạnh của anh cùng với chóp mũi cao vút.
"Em xin lỗi. Em đã hiểu lầm anh rồi."
Vân Hàn ôn nhu nhìn cô, đưa đôi tay lên nâng niu khuôn mặt nhỏ nhắn, khẽ cười.
"Ngốc quá! Anh không sao rồi, đừng khóc nữa."
Anh nói rồi hôn lên mi mắt của Ái Ly, muốn ngăn lại những dòng nước mắt đang lăn ra khỏi hốc mắt của cô. Sau trận tuyết lớn, mùa đông đã qua đi, ánh nắng ấm áp lại chiếu rọi vào cửa sổ. Khoảnh khắc bình minh lên, cũng là lúc mọi chuyện dần trở nên tốt đẹp.
Sau một tuần.
Vân Hàn đã hoàn toàn hồi phục và xuất viện. Trước khi về, bác sĩ đã gặp anh và nói rằng anh có một người vợ rất tuyệt. Vì vết thương ở đầu của anh rất nghiêm trọng, khả năng hôn mê sâu rất cao. Nhưng ngày nào Ái Ly cũng kiên trì tìm đến, kể chuyện cho anh nghe, còn mang theo cả hoa, giúp không khí trong phòng bệnh trở nên tươi sáng hơn. Ông ấy bảo nhiều lần nhìn thấy Ái Ly khóc, nhưng cô không dám khóc quá lâu, còn tự an ủi mình, điều chỉnh lại cảm xúc rồi lại vui vẻ nằm ngủ bên cạnh. Vân Hàn nghe xong, miệng thì cười mà nơi đầu lưỡi thì lại tê dại mặn đắng. Lúc về nhà, Lãnh Trác đang cho người dọn dẹp lại nhà cửa một chút, sắm sửa thêm quần áo cho trẻ em và đồ chơi cho trẻ.
"Lãnh Trác."
Giọng của Vân Hàn vang lên ngoài cửa, anh ta quay đầu lại nhìn, mỉm cười xúc động.
"Anh hai."
Hai người bước về phía nhau, dang tay ra ôm nhau một cái thắm thiết. Đối với Lãnh Trác, Vân Hàn là người thân duy nhất của anh ta, cũng là người mà anh ta có thể tin tưởng và bằng lòng giao cả tính mạng này. Trước đây, để đưa ra quyết định xông vào biển lửa cứu Lãnh Trác, anh đã không hối hận. Có lẽ cha mẹ anh tại thời điểm ấy cũng mong anh sẽ làm như vậy, chăm sóc thật tốt cho đứa em trai này.
Ái Ly nhìn thấy Vân Hàn, vui vẻ mà bước thật vội đến.
"Hàn."
Anh hoảng hốt đưa hai tay ra từ từ nắm lấy tay cô, bảo.
"Đừng chạy. Em đang mang thai mà?"
Ái Ly vui quá mà suýt nữa thì quên mất, mình bây giờ đang mang một sinh linh bé nhỏ trong bụng. Cô nhìn anh mỉm cười, nụ cười ngọt ngào và thuần khiết của trước kia, cuối cùng cũng đã quay trở lại.
Ái Ly. Để có được ngày hôm nay, những gì mà anh đã phải chịu, anh đều không hối hận.