Sau khi họ đi, Quý Tư Hàn nhìn Chu quản gia đứng ở một bên, sắc mặt trắng bệch: “Mời bác sĩ cho A Lan”
Chu quản gia vội gật đầu: “Được, tôi đi gọi bác sĩ ngay đây...”
Chu quản gia bước nhanh ra ngoài, A Lan nằm bất động dưới đất khó khăn đảo mắt nhìn Quý Tư Hàn.
Nhìn thấy tay phải quấn băng gạc của hắn đầm đìa máu bởi vì vừa rồi cầm súng, vẻ mặt hơi ngớ ra. “Quý tổng, tôi cầm máu cho anh trước nhé."
Cô ấy muốn chống người dậy nhưng lại bị giọng nói lạnh lùng của hắn ngăn lại: “Không cần”
Quý Tư Hàn bỏ lại câu này rồi xoay người đi đến trước sofa ngồi xuống, ánh mắt hờ hững, lạnh lùng nhìn ánh chiều tà.
A Lan thấy đôi mắt tối tăm không có ánh sáng của hắn giống như đã mất đi màu sắc của sự sống, không thể nào sáng lên lại được nữa.
Nhìn thấy Quý Tư Hàn như vậy, trong lòng cô ấy đột nhiên dâng lên một cảm giác áy náy sâu sắc ...
Cô ấy hé khóe miệng bị thắt lưng đánh đỏ bừng, nói lời xin lỗi: “Quý tổng, xin lỗi...”
Trước đây cô ấy luôn nghĩ răng hắn không quan tâm Thư tiểu thư, cho đến khi hẳn nói với cô ấy bằng giọng điệu bất lực qua điện thoại rằng:
A Lan, người khác không biết cũng thôi, lẽ nào cô cũng không biết sao?
Lúc đó cô ấy mới hiểu, hóa ra hẳn rất quan tâm Thư tiểu thư, chỉ là che giấu sự quan tâm ấy ở nơi đáy lòng.
Nhưng bởi vì suy đoán tùy tiện của cô ấy đã hại hắn không biết được tình trạng sức khỏe của Thư tiểu thư, bỏ lỡ thời gian cuối cùng ở bên cô.
Cũng bởi vì cô ấy giấu diếm đã hại hắn không gặp được Thư tiểu thư lần cuối cùng, để cho họ mang theo tiếc nuối âm dương cách biệt.
Nghĩ đến những điều này, cảm giác áy náy và tội lỗi trong lòng A Lan ùn ùn ập đến: “Quý tổng, tôi có lỗi với anh và càng có lỗi với Thư tiểu thư hơn, nếu không phải vì tôi liên lụy Thư tiểu thư đắc tội với Liên Tinh Nhược thì cô ấy sẽ không chết sớm như vậy, là tôi đã hại chết cô ấy...”
Dòng nước mắt nóng hổi rơi xuống từ khóe mắt bị thương của cô ấy, nhưng vẫn liên tục nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi...”
Quý Tư Hàn hờ hững liếc mắt nhìn cô ấy, giọng nói vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng xen lẫn trong đó là sự bất lực sâu sắc: “Không phải lỗi của cô, là tôi đã tát cô ấy hại cô ấy ngã vào đỉnh, nên mới đẩy nhanh cái chết của cô ấy...”
Nói xong, hắn lại ngước đôi mắt hoa đào đầy tơ máu lên lặng lẽ nhìn cô ấy: “A Lan, là tôi đã hại chết cô ấy.."
Trong giọng nói giả vờ bình tĩnh của hắn tràn đầy tuyệt vọng, giống như hẳn đã tự tay giết chết người mình yếu khiến cho hắn mãi mãi không thể nào thoát ra được.
A Lan nhìn hắn có chút khó tin.
Cô ấy còn nghĩ rằng kẻ giết người là Liên Tỉnh Nhược, nhưng không ngờ lại là hắn.
Thảo nào hẳn lại tự trách đến mức cắt cổ tay tự tử trước mộ Thư tiểu thư, hóa ra cú đánh cuối cùng là do hắn gây ra.
A Lan muốn hỏi có phải vì để bảo vệ Thư tiểu thư nên hắn mới ra tay hay không, nhưng lại cảm thấy chuyện đến nước này thì câu trả lời đã không còn quan trọng.
Thư tiểu thư đã chết, mà hẳn cũng sẽ mãi mãi sống trong áy náy và đau khổ mất đi cô...
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!