Thư Vãn nhận lấy quả cam cho vào trong miệng nhai, nhưng lại không có mùi vị.
Lúc nuốt xuống, trào ngược axit trong dạ dày. gần như không nôn ra được.
Cô sợ Sam Sam lo lắng nên cố gắng chịu đựng.
Có lẽ là do tâm trạng sa sút nên Sam Sam không nhận ra sự khác thường của Thư Vẫn, cô ấy chỉ cúi đầu gọt táo.
Táo gọt xong lại đưa cho Thư Vấn, lần này Thư Văn nhận lấy nhưng không ăn mà để trên tủ đầu giường.
“Sam Sam, Giang Vũ có nói với cậu anh ta nợ nước ngoài bao nhiêu không?”
“Nói rồi”
Sam Sam gật đầu, dừng lại một chút rồi mới nói cho Thư Vãn biết nợ bao nhiêu.
“Hai trăm nghìn.”
Khoản nợ nước ngoài mà trong nhà nợ là hai trăm nghìn, Giang Vũ chỉ chào Sam Sam rồi vội vã trở về trả nợ mà không bàn bạc với Sam Sam.
“Anh ấy cầm tiền của chính mình chứ không dùng tiền của tớ..."
Sợ Thư Vấn không yên tâm Sam Sam lại nói thêm một câu, nhưng nghe vào tai Thư Vấn lại có chút mỉa mai.
Căn nhà tân hôn mà Giang Vũ mua là Sam Sam giúp trả nợ thế chấp, nhưng sau khi kết hôn Giang Vũ lại không giao quyền tài chính cho Sam Sam.
Nếu Thư Vấn biết tất cả số tiền Sam Sam kiếm được sau khi kết hôn không chỉ dùng để trả nợ thế chấp mà còn trang trải cả chỉ phí hàng ngày, thì e rằng cô sẽ càng tức giận hơn.
Sam Sam đã che giấu một vài chuyện xảy ra sau khi hai người kết hôn, chỉ là sợ Thư Vẫn lo lắng, cũng không dám nói cho cô biết.
Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Thư 'Vãn, Sam Sam đành nói ra tất cả: “Sau khi tớ và Giang Vũ kết hôn quả thực anh ấy có chút thay đổi, đương nhiên vẫn đối xử tốt với tớ giống như trước chỉ là cảm giác mà anh ấy cho tớ cứ sao sao ấy, nhưng mà tớ không nói được là cảm giác gì...”
Cái tốt của Giang Vũ đổi v‹ ấy không chỉ là tình cảm dịu dàng mà nó thấm vào từng chút một trong cuộc sống, cho dù anh ta làm việc có vất vả mệt mỏi như thế nào chăng nữa thì đi công tác về đến nhà sẽ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, không để cô ấy động tay nấu cơm, giặt quần áo, có thể nói là tỉ mỉ chu đáo.
Sam Sam là người thiếu thốn tình cảm, gặp được một người chăm sóc mình như vậy đương nhiên sẽ trao đi trái tim, cô ấy rất ỷ lại vào anh ta. Mặc dù sau khi kết hôn anh ta vẫn đối xử với cô ấy như lúc còn yêu, nhưng anh ta lại luôn tìm một vài lý do về mặt tài chính, ngược lại cũng không phải là muốn Sam Sam trả tiền mà chỉ sẽ than nghèo ở trước mặt cô ấy.
Sam Sam là người mềm lòng, thấy anh ta khó khăn sẽ chủ động chịu trách nhiệm trả nợ thế chấp, gần đây lại nói lượng tiêu thụ không tăng không có tiền thưởng, còn phải cho tiền cha mẹ già ốm yếu nên Sam Sam đành phải chỉ trả luôn các chỉ phí.
Bây giờ trong nhà lại có khoản nợ nước ngoài gì đó, còn là hai trăm nghìn. Giang Vũ nói để anh ta tự trả nhưng hai trăm nghìn đó là tài sản chung của hai người.
Sau khi kết hôn, Sam Sam bỏ tiền trong tay cô ấy và một ít tiền Giang Vũ đưa vào trong một tấm thẻ, muốn tiết kiệm một chút tiền cho con của họ sau này, Giang Vũ nói tiền lương cơ bản hàng tháng cũng sẽ bỏ vào trong thẻ đó.