Lúc trước Thư Vãn có chút lo lắng cho Sam Sam, chính là vì Giang Vũ nghe được Sam Sam muốn về quê với anh ta. Anh ta liền tìm mọi cách ngăn cản, bao gồm cả ba mẹ Giang Vũ cũng không đồng ý cho cô về, lý do đều là hoàn cảnh ngoại ô không tốt, sợ Sam Sam ở không quen.
Thư Vãn có chút lo lắng người nhà Giang vũ che giấu điều gì đó, nhưng Sam Sam lại cảm thấy bọn họ quan tâm đến cô. Sợ sau khi cô đi đến vùng ngoại ô sẽ cảm thấy không tốt và ảnh hưởng đến tình cảm của cô và Giang Vũ, nên Thư Vãn cũng không tiện nói thêm gì.
Chỉ là hiện tại bọn họ đã kết hôn mọi chuyện cũng đã xong. Nhưng vì sao người của Giang gia còn không cho con dâu mới về cửa chứ?
Thư Vãn cảm thấy có chút kỳ quái, Sam Sam lại nói: "Mặc. kệ đi, dù sao tớ cũng không muốn đi vùng ngoại ô chút nào. Tớ và Giang Vũ ở thành phố A, ba mẹ anh ấy ở quê sau này. không cần ở chung, sẽ không có nhiều mâu thuẫn mẹ chồng và con dâu. Tớ không kịp vui nữa là.”
Thư Vãn thấy Sam Sam nói như vậy, cũng nuốt xuống lời muốn nói.
Chắc là do cô suy nghĩ quá nhiều, ba mẹ Giang Vũ đối với Sam Sam rất nhiệt tình. Họ cũng rất tốt khi nghe hai người Sam Sam sắp kết hôn, bọn họ vội vàng lấy ra số tiền tiết kiệm nhiều năm, gom góp cho Giang Vũ và Sam Sam gần một nửa số tiền đặt cọc mua nhà.
Hơn nữa ba mẹ Giang Vũ ở quê trồng trọt không có thu nhập gì nhiều, nhưng họ có thể lấy ra gần một nửa còn trả tiền sính lễ, cũng coi như dốc hết toàn lực.
Có lẽ không cho Sam Sam về quê, vì họ thật sự sợ Sam Sam sẽ ghét bỏ hoàn cảnh nông thôn quá kém.
Thư Vẫn thu hồi tâm tư, kéo cánh tay Sam Sam lại, hai người vừa nói vừa cười đi siêu thị mua sắm.
Lúc xuống lầu ngồi vào trong xe, Dạ tiên sinh lại gửi mấy †in nhắn wechat cho cô. Thư Vãn cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua.
[Cô thật đê tiện]
[Ngủ với tôi, cô còn phải ngủ với người đàn ông khác, cô thiếu đàn ông như vậy sao?]
[Tiện nhân, tôi hận không thể bóp chết cô.]
Liên tục mấy câu đều là mắng cô.
Thư Vãn sau khi nhìn thấy những dòng tin nhãn này, cả người cô tức giận đến phát run. Anh ta cho rằng anh ta là ai chứ, chỉ là một tên không dám lộ mặt có tư cách gì mắng cô?
Cô cầm lấy di động, nghiến răng đánh chữ: [Anh có bệnh không, tôi cũng không phải là người của anh. Tôi muốn ngủ với ai thì ngủ với người đó, anh quản được sao?]
Sau khi gửi đi, Thư Vấn mới nhớ tới điểm yếu của chính mình còn ở trong tay anh ta. Nếu cô muốn lấy lại được điểm yếu của mình, tốt nhất cô không làm mất lòng đối phương...
Nói rõ ra thì anh ta đã nhìn thấy tin nhắn cô gửi, nếu giờ cô thu hồi tin nhản ngược lại có vẻ có chút giấu đầu hở đuôi. Cô cứ dứt khoát để như vậy đi.
[Tôi có bị điên mới buông tha cho cô.]
Nhưng vài giây sau, đối phương liền gửi tin nhắn tới.
Thư Vãn thấy những lời này có chút sửng sốt, Dạ tiên sinh không buông được cô?
Khi cô cân nhắc phải trả lời anh ta như thế nào, anh ta lại nhanh chóng gửi thêm một tin nhắn tới.
[Tôi từng nghĩ sẽ buông tha cho cô, nhưng tôi rất nhớ cô. Mỗi ngày mỗi giờ mỗi khắc, tôi đều nghĩ đến cô. Đến gặp tôi được không?]
Câu nói này, mang theo ngữ khí khẩn cầu.
Thư Vấn cảm thấy bệnh của anh ta thật không nhẹ, sao anh ta lại nói ra những lời như vậy?
Một tên cưỡng gian làm sao có thể sẽ nhớ cô, tám phần là nhớ cơ thể của cô.