Chương 247: Nghe theo em hết
Đặt mông ngồi ở trên giường , khó khăn nhấc ống quần lên , vết thương được băng bó kĩ ban đầu giờ nay đã thay đổi hoàn toàn.
Máu thấm cả ra ngoài băng gạc , trông có vẻ khá là nghiêm trọng.
“Được , anh nghe theo bảo bối của anh hết. Chờ anh chuẩn bị hai ngày , ngay hôm sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đi xem nhà mới được không.”
Dương Thừa Húc tựa như một kẻ phụ hoạ , ủng hộ Trần Mộc Châu một cách vô điều kiện. Trần Mộc Châu nói đến chuyện gì , anh ta liền đồng ý chuyện đó.
Hai người thảo luận xong xuôi hết mọi chuyện , Dương Thừa Húc ôm Trần Mộc Châu đi tắm rửa , ôm người phụ nữ thơm ngào ngạt của mình vào lòng nhanh chóng thiếp đi.
Bên trong phòng khách sạn , hai mắt của Hoắc Hải Phong đã đỏ bừng. Trong giây phút điện thoại cúp máy , dường như anh có nghe thấy “Ầm!” một tiếng , giống như là có người nào đó bị đánh , chỉ một tiếng động nhỏ thôi nhưng đã làm cho tinh thần anh tỉnh táo hơn rất nhiều.
Quỳnh Thy của anh đang ở ngay trong thành phố này , trong tay của Trần Mộc Châu , rất có thể bây giờ còn đang gặp bị tra tấn thừa không thiếu chết. Lòng của anh đã nóng như lửa đốt , lại không có cách nào vì đi lại không tiện , dù anh có biết là chỗ cô đang ở có liên quan đến xưởng chế thuốc cũng không thể tự qua xem thử.
“Chủ tịch , chúng tôi đã điều tra hết rồi , ở đây có rất nhiều xưởng chế thuốc , có tất cả sáu xưởng phù hợp với điều kiện do anh đưa ra. Nhưng trong đó lại không hề có người nhà họ Trần , tôi cũng đã để cho người của chúng ta lục soát khắp thành phố để phòng ngừa , hiện tại Trần Mộc Châu cũng đã trở về.”
Đang đi nửa được thì đột nhiên phát hiện ra Trần Mộc Châu đang ở ngay bên cạnh mình , mấy anh em được phái đi dò la tin tức đều suýt chút nữa bị dọa sợ , trong lòng trợ lý thầm cầu nguyện cho những người nọ trong chốc lát rồi lại cúi thấp đầu đứng trước mặt Hoắc Hải Phong cúi thấp đầu , yên lặng như gà.
“Điều tra Dương Thừa Húc một chút , với lại ở bên cạnh Trần Mộc Châu vốn có một người làm tên là “Hải Phúc” , anh hãy điều tra tất cả những chuyện này đi.” Người có thể được Trần Mộc Châu cho đi theo bên cạnh không nhiều , huống chi người tên “Hải Phúc” nọ đã rất lâu chưa lộ mặt rồi.
Không phải bị sa thải mà hẳn là cô ta đang có chuyện gấp cần phải xử lý , căn bản không thể đi theo Trần Mộc Châu. Thoạt nhìn hai việc này có vẻ chỉ là trùng hợp , không liên quan gì đến nhau , nhưng thật ra nếu cẩn thận phân tích , Hoắc Hải Phong cảm thấy hẳn còn có chuyện khác sâu xa hơn.
“Chủ tịch yên tâm , bây giờ tôi đi làm ngay.” Đủ loại chuyện theo nhau mà đến , Hoắc Hải Phong chống hai tay lên chân , nện lên mấy cái nhưng hai chân anh vẫn không đứng dậy được. Trong mắt anh lóe lên tia uể oải , nhưng cũng nhanh chóng biến mất không để lại dấu vết gì.
Trong khi Hoắc Hải Phong đang khua chiêng gõ trống tìm Tô Quỳnh Thy , Tô Kiến Định và Dương Minh Hạo đã đến Hải Phòng.
Từng chứng cứ được liệt kê ra một cách chậm rãi , Dương Minh Hạo phản bác một cái , Tô Kiến Định liền thêm vào một cái. Mặc dù tình huống truy đuổi này chỉ được chiếu trong mấy phút ngắn ngủi ở Hải Phòng nhưng tốc độ lan truyền lại tương đối nhanh , đa số sản nghiệp dưới tên của Dương Minh Hạo đã bị niêm phong lại.
Chưa chống đỡ được bao nhiêu lâu , Dương Minh Hạo đã được mời lên đồn công an uống trà , xem tình hình thì hẳn là sẽ không dễ thoát tội.
“Đến tiếp sau chuyện xử lý như thế nào? Tìm thấy Quỳnh Thy chưa?” Otto thường xuyên đến nhà. Hai tay chắp sau lưng đi đến ngồi xuống bên người Tô Kiến Định. Bóng lưng của công tước thẳng tắp , ánh mắt nhìn Tô Kiến Định đầy mong đợi.
Đến đây lâu như vậy rồi nhưng ông ta mới chỉ được nhìn thấy được vẻ bề ngoài của Tô Quỳnh Thy thông qua hai tấm ảnh. Cho đến bây giờ , cháu gái mình có tính cách gì , là người như thế nào , rốt cuộc có giống mẹ vừa dịu dàng vừa ngang bướng hay không , hay là chỉ kế thừa sự dịu dàng từ bà ngoại , mặc dù ông ta chưa từng gặp qua nhưng hẳn là cô sẽ rất giống mẹ mình.
“Chắc ông sẽ thích Quỳnh Thy , em ấy là một người rất đáng yêu , hoạt bát.”
Phóng mắt ra bên ngoài cửa sổ , nhìn chằm chằm chim sẻ nhỏ đang vui vẻ hót líu ríu , giọng của Tô Kiến Định cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
“Ông cũng tin con gái của mẹ con chắc chắn là một người rất đáng yêu. Ông đã cho người của ông đi đến thị trấn đó tìm , mặc dù Frigiliana là một thị trấn nhỏ nhưng nghề nghiệp chính của thị trấn này lại là điều chế thuốc. Tất cả các xưởng chế thuốc cộng lại hẳn phải có hơn một ngàn cái , muốn sàng lọc chọn ra một cái ở bên trong đó cũng không phải là một chuyện dễ dàng.”
Sắc mặt của công tước Otto có chút không tốt , tìm người thôi mà cũng phải tìm lâu như vậy , thậm chí còn không thấy được mặt mũi cô giờ ra sao. Nếu không phải mấy ngày nay ông ta luôn quan tâm đến chuyện này , e là bây giờ ông ta căn bản cũng không biết tốn nhiều thời gian như thế. Không ngờ không thể điều tra ra gì thật , đây là một chuyện không thể nào xảy ra ở trong quá khứ , trừ khi…
“Tạm thời không nói trước những chuyện như này , đã có lệnh tạm gian Dương Minh Hạo lại rồi. Dương Thừa Húc vẫn còn đang ở nước ngoài , rất có thể chuyện khi trước không hề liên quan đến anh ta , có thể bắt được thì đưa về hỏi một chút cũng được , không bắt được cũng không sao.”
Từ lần trước , sau khi nói là sẽ truyền thụ kiến thức quản lý cho anh ấy , tần suất công tước Otto đến phòng của anh ấy rõ ràng tăng lên rất nhiều. Đôi khi còn mang theo vài chuyện kì lạ hoặc khó khăn bảo anh ấy hoàn thành , những ngày này cũng được coi là khá vui vẻ.
“Chủ tịch , Dương Minh Hạo đưa ra một chuỗi chứng cứ , chứng minh lúc ấy bà chủ Vũ Tuyết Phương bị cô chủ ép phải nhảy xuống núi , bất đắc dĩ nhảy xuống biển. Bây giờ những thông tin ấy đã bắt đầu lan truyền trên mạng , lúc bộ phận PR nhìn thấy thì đã không còn xử lý kịp.”
Sắc mặt Chu Thanh có chút khó coi. Anh ta lau đi mồ hôi lạnh trên trán , hai tay cầm tài liệu vừa nói vừa mở tài liệu ra đặt lên bàn , vất vả lắm mới làm được đến mức này mà lại vì một câu nói của Dương Minh Hạo làm dẫn đến tình huống này. Tuy ông ta nói có chứng cứ , nhưng ông ta chỉ bày lên những thứ vô thưởng vô phạt không có giá trị , bên phía tư pháp căn bản sẽ không chấp nhận.
“Trước tiên chưa lo liệu chuyện này vội , cho người đi hỏi Trần Hiền trước đã.”
Hẳn trong lòng Trần Hiền cũng đang giấu rất nhiều thứ , chỉ là anh ta có thể nhẫn nhịn lâu hơn Trần Tuấn Tú nên mới có thể giấu mãi cho đến bây giờ.
“Chủ tịch yên tâm , bây giờ tôi sẽ đi làm ngay.” Mặc dù không rõ rốt cuộc là ông ta đang muốn làm gì , nhưng Chu Thanh thậm chí còn không có suy nghĩ phản đối , anh ta nhận nhiệm vụ rồi quay người trực tiếp đi ra bên ngoài.
Thấy anh ta đã đi rồi , trong phòng chỉ còn lại hai người , Công tước Otto từ phía sau mang một đống tài liệu đi tới , cũng không biết là lấy từ đâu ra , rõ ràng lúc mới tới anh ấy không hề thấy chúng.
“Tạm thời con xem những cái này trước đi , chờ con xem hết , ông sẽ tìm thời gian đưa bản án trước đó đã được xử lý sửa sang lại một phần sang cho con nghiên cứu cẩn thận sau. Sau khi chuyển quyền xong , ông sẽ giúp con thông báo đến những người ở trong gia tộc Otto.”
“Được rồi , con biết rồi.” Ngoan ngoãn đồng ý , Tô Kiến Định thở dài , biết ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến nhưng anh ấy vẫn không ngờ rằng nó lại tới nhanh như vậy. Anh ấy căn bản chưa kịp tìm hiểu đàng hoàng một chút xem gia tộc Otto được cấu trúc như thế nào , gồm những nhà nào mà bây giờ đã phải bắt đầu chuẩn bị học cách xử lý sự vụ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!