Chương 167: Lấy dũng khí
“Thừa Húc, con chắc chắn muốn bố giúp chứ? Nghĩ kĩ đi rồi trả lời bốt”
Bất giác chỉnh lại nếp nhăn trên áo, Dương Minh Hạo nửa cười nửa không nhìn Trân Mộc Châu đứng sau lưng Dương Thừa Húc, trong mắt lộ ra sự hứng thú.
“Bố, thực ra chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ đối với bố thôi, chuyện của con với Mộc Châu thì đã nói với bố từ trước rồi, lúc đó không phải bố cũng đã đồng ý rồi sao, bao nhiêu năm rồi, con chưa từng xin bố điều gì, coi như bố nghĩ cho chuyện chung thân đại sự của con trai mình mà giúp con một lần đi!” Nước ở Hải Phòng sâu hơn tưởng tượng nhiều.
Trần Mộc Châu cúi mặt, nhìn vai Dương Thừa Húc, trong lòng cười lạnh lùng, nếu không có Dương Minh Hạo chống lưng thì công ty này chẳng mấy chốc cũng sẽ bị nhà họ Trần hoặc nhà họ Hoắc đạp đổ mà thôi, muốn cắm rễ ở Hải Phòng vào lúc này, nếu chỉ dựa vào mình Dương Thừa Húc thì hoàn toàn không thể, huống chỉ cô ta còn muốn làm nhiều chuyện hơn nữa thông qua Dương Minh Hạo, hôm nay nhất định phải móc được cái dây này!
“Ở Hải Phòng, con trai của Dương Minh Hạo đây muốn mở công ty cũng chẳng ai dám tới làm loạn, nếu như Dương Thừa Húc con muốn thông qua công ty này để làm chuyện gì khác, ha, làm con trai bố bao nhiêu năm nay, bố tưởng chắc là con cũng đã có sự hiểu biết nhất định về bố rồi!”
Nụ cười của ông ta đột ngột thu lại, Dương Minh Hạo đứng dậy, nhìn Trần Mộc Châu một cái, hừ một tiếng đi vào trong.
Rốt cuộc tính cách con trai ông thế nào, ông rất rõ, đứa con gái của nhà họ Trần này là đồ lang sói, quả thực ông ta không ngại khuấy đục nước Hải Phòng lên, nhưng không phải do người khác ép ông ta ra tay.
Nhìn Trần Mộc Châu đi xa, Dương Thừa Húc bất giác đứng dậy, giơ tay đi lên phía trước hai bước, nhớ ra Trần Mộc Châu vẫn đang ở sau mình, mới nghiến răng dừng lại, nặn ra một nụ cười khó coi, quay người nhìn.
“Bây giờ chắc là tâm trạng bố không tốt, Mộc Châu đừng lo, nếu không thì em về trước đi, anh ở đây khuyên thêm, nói không chừng có ngày bố sẽ đồng ý đó!” Từ nhỏ tới lớn, gân như Dương Thừa Húc xin gì Dương Minh Hạo cho nấy, nhưng khi đối diện với ông, hầu hết Dương Thừa Húc đều cảm thấy sợ hãi, dường như gặp phải thiên địch vậy, trong lòng thấy sợ hãi.
“Không sao đâu, dù sao bố anh cũng không tiện, huống hồ chuyện bố anh cần làm quan trọng hơn chuyện của chúng ta nhiều, ngày mai chúng ta về cùng nhau đi, về nhiều ngày thế rồi, không biết phía công ty thế nào rồi, đợi một thời gian, em lại vê với anh xem saol”
Con người Dương Minh Hạo rất thâm sâu, tới cả Trân Tuấn Tú và Hoắc Hải Phong cũng không bì được, trong thời gian ngắn thì hoàn toàn không thể để ông ta mắc câu, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ. Cô ta miễn cưỡng cười với Dương Thừa Húc, thất vọng quay người đi vào phòng.
Nhìn cô gái mình nâng niu cưng chiều buồn bã, Dương Thừa Húc lấy dũng khí, nhìn theo phương hướng Dương Minh Hạo đi xa, nghiến răng xông lên nắm cổ tay Trần Mộc Châu: “Mộc Châu, em về phòng đợi anh, anh đi xin bố anh, nếu lần này vẫn không được thì anh đưa em về, công ty con ở Hải Phòng, tạm thời chúng ta không hỏi tới nữa, đợi khi công ty mẹ lớn Ị”
mạnh rồi thì chúng ta lại về Trong lòng Dương Thừa Húc rất hiểu nút thắt trong lòng Trần Mộc Châu, lần này không giải quyết được, e là cả đời cũng không sống vui được.
“Không sao đâu anh, bố anh không phải là người dễ chuyển ý, chúng ta tự nghĩ cách là được, em không muốn nhìn anh….”
“Mộc Châu, anh biết em lo cho anh, nhưng dù sao cũng là bố anh, nhiều lắm thì mắng anh mấy câu thôi, không sao đâu, em yên tâm!”
Dương Thừa Húc ngắt lời Trần Mộc Châu, dịu dàng xoa mặt cô ta, an ủi cười với cô ta rồi quay người rời đi.
Sự dịu dàng trong mắt chợt tắt, lập tức thay bằng sự cười nhạo, Trân Mộc Châu nhìn bóng lưng Dương Thừa Húc chạy đi xa, hừ một tiếng rồi đi vào phòng.
Vốn tưởng rằng phải đợi thêm một thời gian nữa, bây giờ xem ra cô ta có thể gặp được người mình muốn gặp nhanh thôi, chuyện đầu tiên Trần Mộc Châu làm sau khi về phòng là chuẩn bị quần áo đi tắm, dù sao người chút nữa cô ta gặp là nút thắt quan trọng nhất trong kế hoạch của cô ta, cô ta phải đối đãi nghiêm túc.
Dương Thừa Húc đi với cửa thư phòng, chưa gõ cửa đã hít thở sâu mấy lần, tay đặt ở cửa, dường như có ai khoá tay anh ta lại, mãi vẫn không xuống ta được, trán đầy mồ hôi, do dự hồi lâu trước cửa chưa dám gõ, cuối cùng nhắm mắt lại, giọt mồ hôi rơi từ trên trán xuống, rồi gõ cửa.
“Vào đi” Giọng nói trâm thấp từ trong phòng truyền ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!