Chương 155: Gặp mặt
Sự dịu dàng một khắc trước đó hoàn toàn tan tành thành mây khói.
Sau khi Tô Quỳnh Thy rời khỏi, vẻ mệt mỏi sâu thẳm giữa hai hàng lông mày của Hoắc Hải Phong mới lộ ra một chút.
Màn đêm buông xuống, Trần Mộc Châu bịt chặt đôi tai mình lại bằng những ngón tay thon dài, mảnh khảnh.
Cô ta hơi cay màu lại, nói một cách bất mãn: “Anh đủ chưa đấy? Tôi né tránh nhiều người như thế, trở về nước xa xôi không phải là để cùng anh làm việc này.
Chín giờ ngồi trong gian phòng sang trọng, những ly rượu vang, rượu sâm panh bị đập vỡ tan tành, những mảnh thủy tinh rơi xuống nền đất, rượu tràn lan trên sàn phòng.
Nét mặt Trần Hiền u ám khiến người khác nghĩ đến Diêm Vương, hai cánh tay anh ta chống lên trên thành ghế của Trần Mộc Châu, sự căm giận ngút trời bị đè nén ở trong lòng, giọng điệu khi nói có chút vụng về: “Trân Mộc Châu, trước đây anh hợp tác với em chính là vì ngoan ngoãn nghe theo lời em, hợp tác thì cứ hợp tác, phía đối tác là em đây bây giờ lại muốn đối nghịch với anh ư, sao lại thế? Dùng xong thì lại quẳng đi, bây giờ không cần đến anh nữa à? Thông tin lại còn có thể tùy tiện tiết lộ nữa hay sao?”
“À, anh nói tôi mà còn không biết ngượng, tôi bị đưa đến nước ngoài mặc dù đa phần đều là ý của Trần Tuấn Tú nhưng anh có dám nói rằng mình không thêm dầu vào lửa chứ?
Nếu ban đầu anh vì tôi mà nói đôi ba câu thì tôi đã không biến thành bộ dạng như bây giờ. Cô ta trừng mắt, lạnh nhạt nhìn anh ta, nụ cười nở trên khóe môi, sự trâm lắng đến nỗi khiến kẻ khác khó mà có thể nắm bắt.
Trần Mộc Châu hoàn toàn không quan tâm, để ý gì đến anh ta, cầm lấy ly rượu vang trên bàn lên, quay sang huých Trần Hiền một cái rồi ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Đôi gò má cô ta có hơi ửng hồng, xem ra là đã uống hơi nhiều so với tửu lượng của mình. Khi cô ta ngoảnh đầu nhìn vê phía Trần Hiền một lần nữa, ánh mắt lộ ra mũi nhọn sắc bén, lạnh lùng buông ra một câu nói: “Muốn cùng tôi xé toạc thể diện đi không?”
Trần Hiền nắm chặt lấy quần áo, siết chặt lại, sau một hồi dùng sức, anh ta đột nhiên thả lỏng người, tạo ra khoảng cách giữa hai người.
Anh ta cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: “Trân Mộc Châu, hai chúng ta tốn rất nhiều tâm sức mới có thể gặp được nhau, không nên hoang phí thời gian như thế này, nói ngắn gọn lại, em không thể giao thiệp, qua lại với người đứng sau lưng Trần Tuấn Tú kia, bất luận thông tin gì mà Dương Thừa Húc đưa cho em, không thể vì bất luận thông tin nào mà đi nói với bất kì kẻ nào, đặc biệt là đám người nhà họ Tô hoặc đám người nhà họ Hoắc. Chúng ta đúng thật là kiếm tiền trong hòa thuận, anh không hy vọng có người nào tấn công, em hiểu rồi chứ?”
“Công ty mà Dương Thừa Húc mở cho em kia hiện giờ kinh doanh như thế nào? Có đi đúng hướng không?” Anh ta đổi chủ đề cuộc trò chuyện.
Nụ cười trên môi của Trần Mộc Châu vụt tắt, vẻ mặt lạnh lùng, tức giận buông ra một câu nói: “Trước tiên anh hãy cướp được Tập đoàn Phước Sơn đi rồi hãy nói chuyện tiếp với tôi. Hiện giờ anh có tư cách gì mà nói tôi?” Tuy nói như vậy nhưng khóe môi cô ta lại hiện lên một nụ cười đầy mưu tính.
“Một khi đã như vậy thì không bằng chúng ta lại một lần nữa lập kế hoạch chút đi. Từ trước đến tận bây giờ, xem như Dương Thừa Húc vẫn còn phải phụ thuộc vào bạn bè. Người đứng đẳng sau lưng em đã có rồi, hiện nay anh muốn nuốt chứng lấy nhà họ Trần, người đứng sau Trần Tuấn Tú không thể nào sử dụng được anh. Căn bản là anh không được việc gì, Trần Mộc Châu, có vài việc vẫn là không nên miễn cưỡng thì mới tốt. Suy cho cùng, vị cấp trên kia vẫn cảm thấy hứng thú đối với gia đình nhà họ Hoắc”
Khóe miệng Trân Hiên hơi nhếch lên, quả nhiên bất luận lời nói gì nhằm vào Hoắc Hải Phong đều có tác dụng, chỉ cần bóp chết Hoắc Hải Phong, Trần Mộc Châu trong lòng bàn tay của anh ta tuyệt đối sẽ có thể trở mình trước bất kỳ biến cố nào.
“Hiếm khi quay lại một lần, anh chỉ nói ngắn gọi thôi, vê thông tin mới nhất, Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định liên kết với nhau để đối phó với Trần Tuấn Tú, em hãy để Dương Thừa Húc giúp em trụ lại trong hai ngày, đợi anh giải quyết chuyện của nhà họ Trần một chút rồi nắm bắt nhất cửa nhất động của Trân Tuấn Tú.”
Từ lâu đã không muốn nhìn vẻ mặt của nhàm chán của kẻ khác, Trần Hiền dựa lưng vào thành ghế, lắc nhẹ ly rượu vang đỏ đang cầm trên tay.
“Không thành vấn đề, nhưng lần này tôi quay về đúng thực là để gặp bố mẹ, nói không chừng tôi va chạm với người đó còn sớm hơn cả anh…” Hoắc Hải Phong vừa mới cùng Tô Kiến Định và Tô Quỳnh Thy rời khỏi, Trần Mộc Châu và Dương Thừa Húc đã đuổi kịp theo sát sau lưng họ, bây giờ có thể quang minh chính đại ở đây như thế này, cũng là bởi vì đã có một thân phận hợp lý.
“Nếu muốn gặp bố mẹ vậy thì được rồi, chẳng qua chủ yếu là đừng đánh động đến người của anh” Trần Hiền cười một tiếng lạnh lùng, bước qua chỗ những miếng thủy tinh bị vỡ trên sàn nhà rồi đi ra ngoài, gian phòng nồng nặc mùi rượu, vết tích của đủ mọi loại rượu đọng lại, giao thoa lẫn nhau tạo thành một mớ hỗn độn.
“Hừm, dám chỉ tay năm ngón với tôi à? Anh nên lo liệu cho bản thân mình trước đi.” Trần Mộc Châu đứng dậy, trước khi đi để lại một bản tài liệu: “Anh tự mà xem lấy: Trần Hiền đứng ở cửa, mở to mắt nhìn Trân Mộc Châu cất bước ngày càng xa dần, xoay người, nện một cách hung hăng lên mặt bàn, ly rượu rơi xuống cùng với đống thủy tinh vỡ vụn dưới sàn, trông có chút lộn xộn.
Xấp tài liệu mỏng tanh, chỉ có vài trang giấy, rốt cuộc không rõ đây là những thứ gì nhưng xem ra là món đồ đã có từ lâu rồi, những trang giấy cũng đều đã bị ố vàng.
Món đồ này đến từ phương nào?
Trần Hiền rút ra tờ giấy đầu tiên đập vào tâm mắt mình, chính là một đoạn hội thoại, nhìn như là dựa vào bản ghi âm mà viết ra.
“Thuốc của bà Tuyết Phương đã được uống gần hết rồi, giấy chuẩn đoán bệnh nên thay đổi một chút”
“Cậu Hiền, cậu hãy yên tâm, chăm sóc cho bà nhiều năm như vậy, tôi gân như đã quen rồi”
Chỉ có hai câu đối thoại trên một trang giấy là đã hết rồi, lật sang trang thứ hai cũng chỉ có vỏn vẹn hai câu đối thoại: “Tất cả số liệu điều trị hiện có đều là bỏ đi hết. Một khoảng thời gian nữa tôi sẽ trở vê nước, hy vọng mọi chuyện sẽ không quá muộn”
“Cậu Hiền, cậu hãy yên tâm, tôi đã giúp cậu sắp xếp cả rồi, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ chỗ sơ hở nào.”
Bỗng nhiên, Trân Hiền xé mấy tờ giấy trong tay ra thành từng mảnh, giận dữ hét lên: “Người đâu!”
Một tốp vệ sĩ mặc âu phục đen, nhìn y như khuôn lên tiếng: “Thưa ngài, ngài có chuyện gì cần dặn dò?”
“Đi thăm dò sự việc trước đây xem ngoài bác sĩ này ra thì còn ai biết đến nữa, còn ai biết đến nữa thì cũng đừng nói.” Anh ta cất giọng nói lạnh như băng, vang vọng khắp cả gian phòng, lạnh lùng tàn nhãn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!