Giám đốc Thẩm cho rằng những lời tán dóc quỷ quái của người trẻ tuổi này là có lý à? Trong lòng những người khác đang cười lạnh lập tức ngừng lại. Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm. Cái quỷ gì vậy? Là lỗ tai của mình có vấn đề sao?
"Cảm ơn sự nhắc nhở của ngài, nhờ đó khách sạn chúng tôi đã loại bỏ được một tai họa ngầm lớn rồi!" Thẩm Vạn Thiên có thể làm tới Giám đốc của khách sạn Berkeley, tất nhiên phải có năng lực tìm hiểu được tâm tư của người khác. Ông ta nghe ra được Tần Hằng đang bảo vệ Tống Tư Vũ, lúc này cũng chỉ có thể giả ngốc.
"Vậy chuyện bồi thường mà ông đã nói lúc trước?" Tần Hằng cố ý hỏi.
"Đương nhiên không tính rồi. Hơn nữa tôi còn phải cảm ơn cô đây nữa." Thẩm Vạn Thiên mỉm cười nhìn về phía Tống Tư Vũ: "Cô gái, mong cô tha lỗi cho sự thất lễ vừa rồi của tôi. Cám ơn cô đã giúp khách sạn chúng tôi tránh khỏi một lần tổn thất. Tôi đại biểu cho khách sạn thưởng cho cô ba trăm triệu, cô thấy thế nào?"
Cảm giác đầu tiên của Thẩm Vạn Thiên là, chẳng lẽ cậu cả thích cô gái này? Vậy có lẽ mình vừa gây ra họa lớn rồi. Không ngờ còn đắc tội với người phụ nữ của cậu cả.
Những người khác đều sắp rơi cằm rồi. Tống Tư Vũ đánh vỡ bức tượng trị giá hơn hai mươi mốt tỷ, Thẩm Vạn Thiên không truy cứu thì thôi, còn muốn cho cô thêm tiền nữa!
Đây rốt cuộc là logic gì vậy? Bọn họ căn bản không hiểu nổi.
Tống Tư Vũ đương nhiên không có mặt mũi nào đòi tiền, chỉ kinh ngạc nhìn, cảm thấy tất cả những điều này giống như một trò đùa vậy.
"Tiền thì không cần. Tôi nghĩ cô đây sẽ không để ý tới chút tiền đó đâu. Được rồi, không còn sớm nữa. Nếu chuyện này đã được giải quyết, vậy mọi người mau về ngủ đi." Tần Hằng vừa cười vừa khẽ nói.
Tần Hằng nói xong, mọi người ở đây bắt đầu tản ra. Trước khi Tần Hằng đi còn nhẹ nhàng vỗ lên vai Thẩm Vạn Thiên một cái, khẽ mỉm cười với ông ta.
Điều này lại làm Thẩm Vạn Thiên cao hứng. Ban đầu ông ta còn lo mình xử lý không tốt. Bây giờ xem ra cậu cả không giận, còn rất hài lòng đấy!
Tống Tư Vũ ôm trang phục của mình đi ra, qua ở cùng phòng với Châu Ý. Hoàng Dụ lại đi thuê một phòng khác.
"Tư Vũ, hôm nay nhờ có Tần Hằng, bằng không cậu lại thảm rồi." Châu Ý và Tống Tư Vũ nằm ở trên giường. Trong lòng Tống Tư Vũ vẫn còn sợ hãi, ôm thật chặt lấy Châu Ý. Hai người đắp cùng một cái chăn, bờ vai trắng như tuyết đều lộ ra ngoài.
"Cậu nói có lạ không? Cậu là một người đẹp quyến rũ cầu xin Giám đốc Thẩm nửa ngày, Giám đốc Thẩm chết sống không đồng ý. Tần Hằng đi qua chỉ nói vài ba câu, chuyện này lại được giải quyết êm đẹp! Càng quan trọng hơn, đây chính là chuyện liên quan đến hơn hai mươi mốt tỷ đấy. Cậu nói Tần Hằng có thể quen biết với Giám đốc Thẩm không?"
"Cậu đừng đoán linh tinh. Cậu cũng không phải không biết lai lịch của Tần Hằng. Nếu cậu ta quen biết Giám đốc Thẩm, có thể có bộ dạng như bây giờ sao?" Tống Tư Vũ lập tức loại bỏ suy đoán của Châu Ý: "Tớ nghĩ chỉ đơn thuần mấy câu nói đó đã thuyết phục được Giám đốc Thẩm rồi. Ba tớ làm kinh doanh nên tớ biết rõ mà. Dân làm kinh doanh đều mê tín. Chỉ cần có thể lừa bọn họ, bất kể ai nói bọn họ cũng tin. Chuyện hôm nay căn bản chẳng liên quan gì tới Tần Hằng cả."
"Bất kể thế nào, hôm nay Tần Hằng đã giúp cậu. Về sau cậu đừng đối xử tệ với anh ta như vậy nữa." Trong lòng Châu Ý không thể nào tin được lời Tống Tư Vũ nói. Trong lời nói của Tần Hằng có sơ hở rất lớn, ngay cả cô còn chẳng lừa nổi, sao có thể lừa được Giám đốc Thẩm chứ?
"Cái này lại nói sau. Lần này anh ta cũng chỉ may mắn thôi." Trong lòng Tống Tư Vũ vẫn rất khinh thường Tần Hằng.
Ngày hôm sau, Tống Tư Vũ và Châu Ý thức dậy sớm. Hai người tính ra ngoài mua khăn cho dì.
Khi bọn họ đi tới trong hành lang, thấy một đôi nam nữ đang đùa giỡn với nhau, "cạch " một tiếng, người với kiểu tóc pompadour làm rơi chiếc đồng hồ treo trên tường, các linh kiện bung ra.
Nhân viên vội vàng tìm Thẩm Vạn Thiên tới. Nhìn thấy đồng hồ trên mặt đất, tim Thẩm Vạn Thiên cũng muốn nứt ra.
"Đây là do các người làm à?" Thẩm Vạn Thiên nổi giận hỏi người thanh niên với kiểu tóc pompadour: "Cậu có biết tôi tốn 3tỷ 240 triệu để mua cái đồng hồ cổ này từ nước ngoài không?"
Thẩm Vạn Thiên nói xong giao biên lai mua hàng cho người thanh niên với kiểu tóc pompadour kia xem. Người thanh niên với kiểu tóc pompadour vừa nhìn biên lai, trong lòng lập tức chẳng còn bất an nữa. Anh ta giơ biên lai trong tay lên, nói với Thẩm Vạn Thiên: "Giám đốc Thẩm, để tôi nói đã, hôm nay tôi đúng là đã động vào đồng hồ của ông!"
Hôm qua, người thanh niên với kiểu tóc pompadour có đứng ngoài xem. Trong lòng anh ta, Thẩm Vạn Thiên chính là một kẻ ngu ngốc mê tín.
"Tôi thấy trên biên lai có ghi ông mua cái đồng hồ này ở Mỹ, hơn nữa còn là do một chuyên gia người Mỹ làm từ thế kỷ 19. Ông biết không, bây giờ nước chúng ta và Mỹ đang có chiến tranh thương mại..."
Người thanh niên với kiểu tóc pompadour nhắc lại theo đúng những lời Tần Hằng đã nói hôm qua, cuối cùng đắc ý nói: "Ông thấy đấy, tôi đã giúp khách sạn các ông tránh được một lần tổn thất. Ông xem lại cho tôi chín trăm, một tỷ đi."
Người thanh niên với kiểu tóc pompadour đang nghĩ mọi chuyện tốt đẹp, lại nghe Thẩm Vạn Thiên quát lớn một tiếng!
"Cậu còn dám đòi tiền tôi à?" Thẩm Vạn Thiên thật sự tức giận rồi. Hôm qua tôi nể mặt cậu cả, chứ cậu thì tính là cái quái gì. Cậu thật sự xem Thẩm Vạn Thiên tôi là kẻ ngu sao: "Bây giờ tôi quyết định, cậu phải đền gấp đôi giá của nó cho tôi, bằng không thì đừng mong bước ra khỏi cái cửa này!"
"Hừ, ông còn dám uy hiếp tôi đúng không? Ông có biết tôi là ai không?" Người thanh niên với kiểu tóc pompadour dùng ngón tay chỉ vào Thẩm Vạn Thiên, cuồng vọng nói: "Ba tôi là chủ tịch tập đoàn Kim Đỉnh, còn giàu hơn ông gấp mười lần. Ba tôi còn có quan hệ với người phía trên đấy!"
"Ồ?" Thẩm Vạn Thiên cười khinh miệt: "Tôi vẫn nói câu nói kia, nếu cậu không đền tôi với giá gấp đôi, hôm nay lại đừng mong rời khỏi đây. Tôi cũng muốn xem thử, ba cậu trâu bò tới mức nào."
"Hừ, nếu ông muốn tìm chết, vậy tôi sẽ giúp ông được toại nguyện. Đợi lát nữa, cho dù ông có quỳ xuống đất dập đầu xin tôi, cũng vô dụng thôi!" Người thanh niên với kiểu tóc pompadour đưa ra lời uy hiếp xong, lại lấy điện thoại di động ra lại gọi cho ba mình.
"Alo, ba, con bị người ta bắt giữ... Chỉ là đập hỏng một món đồ cổ của ông ta thôi, ông ta cứ nhất quyết bắt con đền với giá gấp đôi cho ông ta, còn hoàn toàn chẳng để ba vào trong mắt đấy..."
"Mẹ nó, ba thấy ông ta không muốn sống nữa rồi. Con trai, con nói cho ba biết ông ta tên gì, ba sẽ chạy tới ngay đây."
"Ông ta tên là Thẩm Vạn Thiên. Bây giờ con đang ở khách sạn Berkeley!" Người thanh niên với kiểu tóc pompadour nhìn Thẩm Vạn Thiên cười lạnh.
"Ai, Thẩm Vạn Thiên của Berkeley à?"
"Sao vậy ba?" Người thanh niên với kiểu tóc pompadour kinh ngạc hỏi. Sao ba có vẻ hoảng sợ thế?
"Thằng con trai khốn kiếp mày, ai bảo mày chọc vào ngài Thẩm hả? Có phải mày ăn no rửng mỡ tới phát hoảng rồi không? Mày lập tức đền và xin lỗi ngài Thẩm ngay đi."
"Ba, thế này là thế nào chứ? Ông ta bắt con phải đền gấp đôi đấy. Vậy rõ ràng là hãm hại con rồi." Trong lòng người thanh niên với kiểu tóc pompadour tức muốn chết rồi.
"Đền! Đừng nói gấp đôi, cho dù gấp mười cũng phải đền. Còn nữa, nhất định là thằng nhóc xui xẻo nhà mày nói gì chọc giận ngài Thẩm rồi.. Bây giờ bất kể thế nào, mày cũng phải làm cho ngài Thẩm tha thứ cho mày. Nếu không, mày không cần trở về nữa." Người ba nói xong thì cúp máy.
Người thanh niên với kiểu tóc pompadour không phải là kẻ ngốc. Nhân vật có thể khiến cho ba anh ta cũng phải kiêng kỵ như vậy, anh ta căn bản không thể chọc nổi.
"Chú Thẩm, xin lỗi, là cháu không đúng. Cháu rất xin lỗi chú. Không phải chú nói đền gấp đôi sao? Được, cháu hoàn toàn chấp nhận..." Người thanh niên với kiểu tóc pompadour khom lưng cúi đầu, đi tới trước mặt Thẩm Vạn Thiên, thái độ muốn thấp kém bao nhiêu lại có thấp kém bấy nhiêu, thậm chí còn kích động muốn quỳ xuống trước mặt Thẩm Vạn Thiên.
"Đừng đứng đây thêm mất mặt nữa. Cút xuống tầng một, bao giờ đền tiền xong thì cút luôn đi!"
Lúc này, người thanh niên với kiểu tóc pompadour nghe được những lời lẽ sỉ nhục của Thẩm Vạn Thiên lại như nghe được khúc nhạc tiên êm ái. Anh ta gật đầu giống như chó, kéo bạn gái nhanh chóng rời khỏi hàng lang.
Người vây xem cũng dần dần rời đi. Lúc này Thẩm Vạn Thiên mới chú ý tới Tống Tư Vũ và Châu Ý cũng ở đó, trong lòng thầm kêu không tốt.
"Cô Tống, cô Châu, các người ở đây à?" Thẩm Vạn Thiên đi tới, chủ động chào hỏi.
Mà Tống Tư Vũ và Châu Ý nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, đều ngây người.
Tình cảnh của người thanh niên với kiểu tóc pompadour cản bản giống hệt với hôm qua. Hơn nữa, đối phương chỉ đập hỏng ba tỷ. Hôm qua Tống Tư Vũ đập hỏng chính là hơn hai mươi mốt tỷ, so sánh ra còn ít hơn Tống Tư Vũ nhiều.
Người thanh niên với kiểu tóc pompadour cũng nói, ba là chủ tịch tập đoàn Kim Đỉnh, có quan hệ với phía trên. Ngay cả người có bối cảnh như vậy còn sợ Thẩm Vạn Thiên như vậy, Thẩm Vạn Thiên rốt cuộc là nhân vật thế nào? Mà nguyên nhân hôm qua ông ta thật sự tha cho mình lại là gì?
"Giám đốc Thẩm, chuyện gì xảy ra vậy?" Lúc này, Tần Hằng duỗi lưng đi tới.
"A..." Thẩm Vạn Thiên nhất thời cứng họng. Nếu nói ra chuyện vừa rồi, chẳng phải chứng tỏ hôm qua mình phối hợp với cậu cả diễn kịch sao? Cậu cả rõ ràng không muốn để cho đám cô Tống biết mà.
"Hôm qua nghe lời ngài nói, bản thân tôi đã hối lỗi một cách sâu sắc, quyết định cho tháo hết đồ trang trí của mỹ ở trong khách sạn. Đồng hồ này là do tôi tự mình ném." Thẩm Vạn Thiên quyết định nói dối, không thể để cho cậu cả lộ ra trước mặt Tống Tư Vũ được. Cùng lắm thì mình lại nhận tội riêng với cậu ấy là được rồi.
Thẩm Vạn Thiên vừa nói ra lời này, Tống Tư Vũ và Châu Ý lại bối rối. Đặc biệt là Tống Tư Vũ. Cô vốn muốn khuyên mình, bất kể sự thật là gì, đều không liên quan tới Tần Hằng.
Mà bây giờ, Thẩm Vạn Thiên trợn mắt nói mò, đây rõ ràng là đang để ý tới thể diện của Tần Hằng!
Tống Tư Vũ mở to mắt nhìn Tần Hằng, trong đầu nghĩ mãi vẫn không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Sau khi khúc nhạc đệm nhỏ này trôi qua.
Tống Tư Vũ và Châu Ý bước nhanh ra ngoài.
"Tư Vũ, cậu cũng vừa nhìn thấy thái độ của Giám đốc Thẩm đấy. Ông ta căn bản không quan tâm tới vấn đề "chiến tranh thương mại" gì đó. Hôm qua ông ta bỏ qua cho chúng ta, cũng không phải chỉ vì mấy câu nói kia của Tần Hằng. Tớ thấy nhất định là Tần Hằng và Giám đốc Thẩm có quen biết!" Sau khi mua khăn cho dì xong, trên đường trở về, Châu Ý nói với Tống Tư Vũ.
"Bây giờ nhìn lại đúng là vậy thật. Chỉ là dù thế nào tớ cũng không tin được Tần Hằng. Cậu cũng biết Tần Hằng ở trường nghèo đến mức nào!" Tống Tư Vũ nhíu mày nói: "Bây giờ chúng ta vẫn không thể kết luận được, về sau vẫn phải từ từ xem thế nào! Nếu anh ta thật sự đang che giấu điều gì, nhất định sẽ lộ ra manh mối thôi."
"Được rồi, nhưng lát nữa gặp được anh ta, cậu vẫn nên nói cám ơn anh ta đi." Châu Ý khuyên.
Trở lại khách sạn, Tần Hằng và Hoàng Dụ đã gọi được xe, chuẩn bị trở về trường. Mà Trương Vỹ chẳng biết đã một mình lén chuồn mất từ lúc nào. Chắc hẳn anh ta không còn mặt mũi nào gặp lại đám người Tống Tư Vũ đi?
Ở trên xe, Tống Tư Vũ thật sự muốn nói cảm ơn Tần Hằng, chỉ là Tần Hằng căn bản không nhìn cô ta. Lại thêm, trước giờ cô chưa từng cho Tần Hằng sắc mặt tốt, nhất thời bảo cô tươi cười với Tần Hằng, cô thật sự vẫn thấy rất ngại.
Mãi đến khi xuống xe, một câu “cảm ơn” vẫn nghẹn lại trong họng của Tống Tư Vũ, chính là nói không nên lời.
"Hoàng Dụ, cậu và Châu Ý về trước đi, tôi còn có chút việc." Bây giờ, Tần Hằng không chờ được, muốn đi tìm Chung Khiết, dẫn cô cùng đi xem biệt thự.
"Tư Vũ." Châu Ý khẽ nói với Tống Tư Vũ một tiếng, chớp chớp mắt với cô. Lúc này, Tống Tư Vũ mới cố lấy ra chút can đảm.
"Tần Hằng." Tống Tư Vũ vội vàng gọi Tần Hằng.
"Sao vậy..." Tần Hằng buồn bực nhìn về phía cô.
"Cái đó... Chuyện hôm qua ấy... Cảm ơn" Tống Tư Vũ hiếm khi lắp bắp nói.
"Không sao, các người về trước đi. Tôi đi đây." Tần Hằng không hề để ý, nói xong thì chạy đi.
Tống Tư Vũ nhìn theo bóng Tần Hằng đi xa, nhất thời trong lòng tự nhiên có cảm giác bị lạnh nhạt. Cô là con gái một gia đình giàu có, Tần Hằng chỉ là một sinh viên nghèo. Nhưng Tần Hằng dường như thật sự không hề để ý, quá xem thường mình rồi.