Tần Hằng lái xe đưa Nghê Kiệt về trường học, Nghê Kiệt là sinh viên trường Y tế cộng đồng Kim Lăng, ở bên cạnh đại học Kim Lăng.
Lúc này sắc trời đã tối, đèn hai bên đường cũng đều được bật sáng, trong xe là một bầu không khí khác hẳn.
“Thật không ngờ chiếc xe này lại là của cậu.” Nghê Kiệt thản nhiên cười nói, ánh đèn chợt lóe xẹt qua gương mặt cô ta, nhìn có cảm giác rất đặc biệt.
“Sao vậy, cậu không thích?”
Nghe thấy Tần Hằng nói thế này, Nghê Kiệt quay mặt ra ngoài cửa sổ, giữa má lộ ra hai vầng đỏ ửng.
“Không phải, chỉ là tôi càng thích dáng vẻ lúc trước của cậu hơn.” Nghê Kiệt nhớ lại cảnh tượng lần đầu mình nhìn thấy Tần Hằng: “Cậu trước kia, người xung quanh bắt nạt cậu, trách mắng cậu như vậy, nhưng cậu không để ý chút nào, tôi có thể nhìn ra sức mạnh vững vàng và không chịu khuất phục ở trong mắt cậu.”
“Bây giờ thì sao?” Tần Hằng không ngờ tâm tư của Nghê Kiệt lại tinh tế tỉ mỉ như vậy.
“Cậu có thể lái chiếc xe này, vậy chứng tỏ bản lĩnh của cậu vượt xa đám người Hứa Hạo, hơn nữa còn che giấu kỹ như vậy, ngay cả tôi cũng không nhìn ra, chỉ dựa vào điểm này, bọn họ đã kém cậu rồi!”
Nói xong, Nghê Kiệt cúi đầu, hai tay xoắn lấy nhau, lộ ra dáng vẻ mất mát.
Tần Hằng nghe ra được tự ti trong lời nói của Nghê Kiệt.
Cũng khó trách, chiếc Benz G mà Tần Hằng lái này có giá trị hơn mười tỷ, nhìn bề ngoài, hoàn cảnh gia đình Tần Hằng cao hơn đám người Nghê Kiệt nhiều lắm, mà trên thực tế, hoàn cảnh gia đình Tần Hằng còn lớn mạnh hơn nhiều, hơn thế nữa, những người khác thậm chí ngay cả sâu kiến cũng không bằng.
Đây chính là phiền phức mà Tần Hằng vẫn luôn lo lắng sau khi công khai thân phận.
Nghê Kiệt là cô gái tốt, Tần Hằng vô cùng quý trọng người bạn này.
“Nghê Kiệt, thật ra các cậu đều nhầm rồi, thật ra chiếc xe này không phải của tôi, là tôi mượn của người khác.” Tần Hằng quyết định nói dối.
“Mượn người khác? Thật sao?” Nghê Kiệt chớp chớp đôi mắt to.
“Tôi thề, chiếc xe này thật sự là của người khác, nếu không tôi chết không tử tế.” Tần Hằng cũng rất yên tâm thoải mái nói, bởi vì chiếc xe này vốn là của La Tiêm.
“Hóa ra là vậy, cậu suýt chút nữa lừa tất cả chúng tôi rồi.” Nghê Kiệt vừa cười vừa nói, trong lòng lại có cảm giác mừng thầm.
Lúc này, Tần Hằng cũng đã lái xe đến trường Y tế cộng đồng Kim Lăng, Nghê Kiệt nói một tiếng tạm biệt với Tần Hằng rồi đi vào trường học.
Sau đó Tần Hằng lái thẳng xe đến xưởng sửa chữa, Tần Hằng bắt xe trở về, ăn một bữa cơm ở căng tin trường học, đã gần mười giờ, Tần Hằng cũng không nói chuyện biệt thự với Chung Khiết, về ký túc xá đi ngủ.
Ngày hôm sau, Tần Hằng đang ngủ thì bị Hoàng Dụ kéo dậy khỏi giường, rửa mặt đánh răng, cũng không nói là làm gì, kéo anh đi đến một cửa hàng đồ uống bên ngoài trường học.
Châu Ý đã chờ ở đó, đang ngồi uống nước, Châu Ý nói ra ý định mà lần này mình gọi Tần Hằng đến.
Thì ra hai ngày nay, quan hệ Tống Tư Vũ và Trương Vỹ phát triển cực nhanh, mà Châu Ý cảm thấy Trương Vỹ không thật lòng theo đuổi Tống Tư Vũ, vì vậy, cô muốn Tần Hằng theo đuổi Tống Tư Vũ, ít nhất không thể để Tống Tư Vũ ở bên Trương Vỹ.
“Hả... Tôi thấy các cậu vẫn nên tìm người khác đi.” Tần Hằng nghĩ lại thái độ Tống Tư Vũ đối với mình trước kia, thật sự không muốn giúp chuyện này.
“Tần Hằng, thật ra Tư Vũ cũng chỉ là ăn nói hơi điêu ngoa chút thôi, bình thường tính tình cậu ấy rất tốt, học kỳ trước, trường học kêu gọi đi giảng dạy ở những thôn làng xa xôi, Tư Vũ chủ động ghi danh, sống ở một thôn làng tại Thục Tây nửa tháng mới trở về!”
Điều này lại khiến Tần Hằng hơi khiếp sợ, anh thật sự khó mà tưởng tượng nổi hình ảnh Tống Tư Vũ sống ở trong thôn làng.
“Lần trước cậu còn mang cơm đi thăm Tư Vũ, như vậy chứng tỏ cậu vẫn thật sự quan tâm đến Tư Vũ, tôi nghĩ cậu cũng không muốn nhìn thấy Tư Vũ ở bên Trương Vỹ đâu nhỉ?”
Trong lòng Tần Hằng cười khổ, lần trước anh vốn không phải mang cơm cho Tống Tư Vũ, chỉ là cô tự mình đa tình, kiên quyết nói thành mang cho cô mà thôi.
Mặc dù Tần Hằng không có ấn tượng tốt với Tống Tư Vũ, nhưng nghĩ đến Trương Vỹ chiếm mất công lao của mình, rất hoài nghi nhân phẩm của anh ta, cũng không muốn Tống Tư Vũ ở bên anh ta, vì vậy đồng ý rồi.
“Vậy thì tốt quá, trước khi đến tôi đã nói với Tư Vũ, hẹn hôm này cùng đi khu vui chơi, Tần Hằng, cậu phải nắm thật chắc cơ hội này, có lẽ cậu thật sự có thể cướp Tư Vũ lại!” Châu Ý cười hì hì nói.
“Cậu ta sẽ đến thật sao?” Tần Hằng cũng không để ý, anh cảm thấy với tính cách của Tống Tư Vũ, biết mình ở đây, chắc chắn sẽ không đến.
“Không, cậu ấy nhất định sẽ đến, cậu yên tâm đi, các cậu ngồi đây, tôi đi ra ngoài xem Tư Vũ đến chưa.” Châu Ý nói xong thì đi ra ngoài cửa hàng.
Lúc này, Tống Tư Vũ cũng xách túi đến rồi.
“Tư Vũ, nhanh vào, chúng tớ và Tần Hằng đã sớm đến rồi.” Châu Ý kéo tay Tống Tư Vũ, đi vào trong cửa hàng.
Nhưng mà Tống Tư Vũ lại đứng yên không nhúc nhích, không tình nguyện nhìn Châu Ý: “Tớ thật sự không muốn gặp Tần Hằng, Châu Ý, tớ biết lần này cậu có ý gì, nhưng rất rõ ràng, tớ và Tần Hằng là người của hai thế giới!”
Từ trong miệng Châu Ý, Tống Tư Vũ biết được, lần trước Tần Hằng mang nhiều đồ ăn ngon như vậy đến, là anh làm thuê tại nhà hàng trong thành phố, ông chủ bố thí cho anh, vì vậy bây giờ trong mắt cô, Tần Hằng vẫn hoàn toàn là một tên vô cùng thấp hèn.
“Tư Vũ, cậu xem cậu cũng đã đến rồi, chúng ta cùng đi chơi một chuyến cũng không sao, có lẽ tiếp xúc với Tần Hằng nhiều một chút, cậu có thể phát hiện rất nhiều ưu điểm trên người cậu ấy!” Trái lại Châu Ý cũng không phải muốn tác hợp cô và Tần Hằng, chỉ là không muốn Tống Tư Vũ ở bên Trương Vỹ mà thôi.
“Tớ với cậu ta hoàn toàn không thể nào.” Tống Tư Vũ bất đắc dĩ cười khổ: “Nhưng mà hôm nay tớ nể mặt cậu, qua hôm nay, hễ là hoạt động gì có liên quan đến Tần Hằng, vậy cũng đừng gọi tớ đến nữa!”
Nghe ra được thái độ của Tống Tư Vũ, trong lòng Châu Ý lạnh một nửa.
Hai người đi vào cửa hàng.
“Tần Hằng, Tư Vũ đến rồi, còn đứng ngây ra đó làm gì?” Châu Ý nháy mắt ra hiệu với Tần Hằng.
“Tư Vũ, cậu đến rồi.” Tần Hằng đã đồng ý với Châu Ý, nên vẫn cố gắng hết sức mà nhiệt tình với Tống Tư Vũ.
“Tôi có họ, mong sau này gọi thêm cả họ của tôi.” Tống Tư Vũ còn không thèm nhìn thẳng Tần Hằng, kiêu ngạo nói một câu.
Một câu này khiến Tần Hằng rất xấu hổ, Châu Ý và Hoàng Dụ cũng rất khó chịu, Tống Tư Vũ vừa gặp mặt đã có thái độ thế này, muốn Tần Hằng theo đuổi Tống Tư Vũ, có thể sao?
“Được, nếu người đã đến đông đủ, vậy chúng ta xuất phát thôi!” Châu Ý đề nghị, Tần Hằng, Hoàng Dụ cũng đều chuẩn bị đi.
“Chờ một lát, có người vẫn chưa đến đâu?” Tống Tư Vũ nhếch miệng mỉm cười.
“Còn có người, Tư Vũ, không phải tớ đã nói với cậu, chỉ có bốn người chúng ta đi ra ngoài chơi thôi sao? Cậu còn gọi ai?” Châu Ý có chút không hài lòng, cô cố ý nói với Tống Tư Vũ, lúc ấy Tống Tư Vũ cũng đồng ý rồi.
Tống Tư Vũ còn chưa trả lời, người kia đã xuất hiện.
Chỉ thấy một chàng trai hơi mập đi đến, anh ta mặc một chiếc áo ngắn tay của Supreme, trên đầu đội mũ lưỡi trai của NY.
“Trương Vỹ, cậu đến rồi!” Tống Tư Vũ dịu dàng cười với Trương Vỹ vừa đi đến, tự nhiên ôm lấy cánh tay Trương Vỹ.
“Tư Vũ, Trương Vỹ muốn đến, tại sao cậu không nói trước một tiếng với tớ?” Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng thân mật của Tống Tư Vũ và Trương Vỹ, sắc mặt Châu Ý cũng đen lại.
“Ơ kìa, Châu Ý, Trương Vỹ cũng là trùng hợp đi ngang qua chỗ này, vì vậy tớ mới gọi cậu ấy đến.” Tống Tư Vũ không hề cảm thấy mình quá đáng.
Cô ta hắng giọng một cái, nhìn đám người Châu Ý nói: “Thật ra hôm nay tớ còn có một chuyện muốn tuyên bố, tớ đã chấp nhận lời tỏ tình của Trương Vỹ, từ hôm nay trở đi, hai chúng tớ chính là người yêu rồi.”
Lời này vừa nói ra, trên mặt Châu Ý lập tức cứng đờ.
Hoàng Dụ cũng rất giật mình, vô thức nhìn về phía Tần Hằng.
Tần Hằng khiếp sợ không nhỏ, đồng thời khẽ cúi đầu xuống, lắc đầu cảm thán cười, anh có thể đoán được, Tống Tư Vũ có thể đồng ý lời tỏ tình của Trương Vỹ, chắc chắn là cảm thấy trước đó Trương Vỹ giúp nhà cô, mà thực tế là Trương Vỹ đã chiếm lấy công lao của mình, Tống Tư Vũ ở bên người không thành thật thế này, rất có thể cuối cùng sẽ phải chịu thiệt lớn!
Nhìn thấy nét mặt của Tần Hằng, trong lòng Tống Tư Vũ lại vô cùng dễ chịu, cô cho rằng đó là biểu cảm thất vọng đau lòng của Tần Hằng.
Hừ, tên thấp hèn nghèo túng cậu chả khác gì trùm đầu bịt mắt xông vào Citibank, còn ảo tưởng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cậu tỉnh lại đi, trong lòng còn không tự hiểu rõ điều kiện của mình sao? Xem sau này cậu còn dám ảo tưởng nữa hay không.
Tần Hằng nghĩ, nếu bây giờ Tống Tư Vũ đã ở bên Trương Vỹ rồi, chuyện mình đồng ý với Châu Ý cũng không cách nào làm nữa, nên muốn mượn cớ rời đi.
Trong lòng Tống Tư Vũ càng thêm đắc ý, cuối cùng Tần Hằng này cũng tự ti mặc cảm, xấu hổ không muốn ở lại chỗ này nữa rồi.
“Tần Hằng, cậu xem cậu cũng đến rồi, hơn nữa chúng tôi cũng đã đặt vé của cậu rồi, cùng nhau đi giải sầu một chút thôi!” Châu Ý khuyên nhủ.
Hoàng Dụ cũng đến khuyên Tần Hằng ở lại, cứ để Tần Hằng đi như vậy, trong lòng Châu Ý và Hoàng Dụ đều áy náy.
“Tần Hằng, cậu nhìn xem, Châu Ý mời cậu chân thành như vậy, cậu cũng đừng ra vẻ nữa, chúng ta đều là bạn bè, chơi đùa cùng nhau mà thôi.” Tống Tư Vũ mỉm cười, ‘nhiệt tình’ mời Tần Hằng.
“Đúng vậy, cậu xem Tư Vũ cũng nói như vậy rồi, Tần Hằng, cậu ở lại đi.” Châu Ý nghe thấy Tống Tư Vũ giữ Tần Hằng lại, trong lòng đặc biệt vui mừng, có lẽ chơi cùng Tống Tư Vũ một ngày, Tần Hằng có thể cướp Tống Tư Vũ từ trong tay Trương Vỹ.
Tống Tư Vũ lại nói tốt mấy câu giữ Tần Hằng lại.
“Vậy được rồi, tôi đi cùng các cậu.” Tống Tư Vũ mời mình như vậy, không nể mặt cô thì cũng thật xấu hổ.
“Cậu đồng ý, quá tuyệt vời!” Tống Tư Vũ vỗ tay nhảy dựng lên: “Như vậy khi chúng ta chơi, đã có người trông túi cho chúng ta rồi!”