Gần như ngay giây phút Chung Khiết nhảy xuống hồ kia, Tần Hằng cũng chạy vội tới, lập tức nhảy vào trong hồ không chút do dự.
Cũng may Tần Hằng biết bơi, anh nắm lấy quần áo của Chung Khiết rồi ra sức bơi vào bờ.
"Anh làm gì, để cho tôi di chết đi!" Bị Tần Hằng kéo lại, Chung Khiết muốn giãy gạt tay Tần Hằng ra, tuy nhiên một khi Tần Hằng đã bắt được thì sẽ không buông tay ra nữa, cuối cùng, phải mất rất nhiều sức lực, Tần Hằng rốt cuộc cũng kéo được Chung Khiết, bình an quay lại bờ.
"Vì sao anh lại cứu tôi, vì sao muốn chết cũng không cho tôi được chết?" Chung Khiết ngồi trên bãi cỏ bên hồ, khóc thảm thiết nói.
Lúc này, cả người Chung Khiết ướt sũng nước, quần áo dán chặt vào cơ thể, để lộ rõ dáng người mỏng manh của cô, khiến người nhìn vào không khỏi thương tiếc.
"Vì sao tôi lại cứu cô?" Tần Hằng hít sâu, thật sự không thể hiểu nổi hành vi và suy nghĩ của Chung Khiết: "Cô chết là xong hết mọi chuyện, nhưng cô có nghĩ đến ba mẹ của mình hay không? Tương lai ai sẽ phụng dưỡng bọn họ? Quốc gia dạy cô nhiều năm như vậy, kết quả cô hồi báo xã hội thế này à? Đầu cô quả thật bị hổng rồi!"
Tần Hằng muốn mắng tỉnh Chung Khiết, đánh thức khát vọng sinh tồn của cô!
Sau khi nghe Tần Hằng nói như vậy, Chung Khiết thực sự chấn động, cô ôm lấy đầu gối, không còn kích động như trước.
"Ngay cả chết cô cũng không sợ, vì sao lại không có dũng khí sống sót chứ?" Thái độ của Tần Hằng dịu đi.
Lúc này, Chung Khiết ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt ngập nước nhìn Tần Hằng.
Ánh sáng trong đôi mắt khiến người nhìn không khỏi đau lòng, Tần Hằng bỗng nhiên có cảm giác cô gái yếu ớt này cũng không như mình nghĩ.
"Nếu có thể sống sót thì làm gì có ai lựa chọn tìm đến cái chết?" Ngữ khí của Chung Khiết tràn đầy bất đắc dĩ.
"Cô gặp khó khăn gì, có thể nói cho tôi, có lẽ tôi có thể giúp được cô." Tần Hằng nhiệt tình hỏi han.
Nhìn thấy sự chân thành trong mắt Tần Hằng, Chung Khiết cảm giác được anh thật sự muốn giúp đỡ mình, giờ khắc này, trong lòng cô dâng lên cảm giác ấm áp, làm cho cô cảm thấy rất thoải mái.
"Anh không giúp tôi được." Nghĩ đến tình hình của mình, lòng Trung Ngọc lại lạnh xuống.
"Cô nói là được, tin tưởng tôi, tôi nhất định có thể giúp cô!" Mình đường đường là con nhà siêu giàu, giúp cô ấy còn không phải tùy tay nhẹ nhàng à?
"Thôi bỏ đi, anh có ý nghĩ này, tôi thật sự rất biết ơn!" Chung Khiết cười nhẹ, cô cảm thấy người đàn ông xa lạ trước mặt này thật ấm áp.
"Được rồi." Tần Hằng thở dài, lại nghiêm túc nói: "Tuy nhiên tôi hy vọng cô có thể hứa với tôi, sau này sẽ không tiếp tục làm chuyện ngốc nghếch này nữa."
"Được, tôi hứa với anh." Chung Khiết nói.
Lúc này Tần Hằng mới yên tâm, anh kéo Chung Khiết đứng dậy khỏi mặt đất: "Đúng rồi, về sau cô không cần đi mua đồ ăn đắt tiền như vậy nữa, cái đó không phải gia đình có điều kiện như cô gánh vác nổi."
Mặt Chung Khiết đỏ hơn, cô hơi cúi đầu, hai tay nắm lấy góc áo, nhỏ giọng nói: "Thật ra ngày thường tôi ăn cơm không quá ba mươi lăm nghìn đâu, hôm nay vì nghĩ mình sẽ rời khỏi thế giới này cho nên mới đánh bạo đến Gourmet gọi món paella..."
Nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Chung Khiết, trong lòng Tần Hằng không khỏi mềm nhũn: "Vậy thì tại sao lại đặt mua hai phần?"
"Tôi cảm thấy một chút cơm mà tận bảy trăm nghìn thật sự là rất đắt, vì để trong lòng được cân bằng, hai ngày nay tôi đều không ăn cơm, cho nên đặc biệt đói, bèn mua hai phần." Nói đến câu cuối cùng, giọng nói của Chung Khiết càng ngày càng nhỏ.
"Thì ra là như vậy sao?" Nhìn thấy Chung Khiết xấu hổ như vậy, Tần Hằng cảm thấy cô rất đáng yêu.
"Anh đến đây." Chung Khiết lôi kéo Tần Hằng, quay lại phiến đá đặt cơm, nhẹ nhàng cười với Tần Hằng, sau đó cầm hộp cơm đưa cho Tần Hằng: "Cho anh, anh ăn đi."
"Không cần, không phải cô rất đói bụng à? Cô mau ăn đi." Tần Hằng vội vàng từ chối.
"Anh cứ ăn đi, tôi vừa mới biết được chỉ có thể ăn một phần, tôi đã no rồi, cho anh." Chung Khiết nhấc cằm.
"Được rồi," Tần Hằng cầm lấy hộp cơm, ngồi ở trên tảng đá ăn.
"Cô cũng ngồi đi" Tần Hằng vừa ăn, Chung Khiết đứng nhìn như vậy khiến cho anh khá ngượng ngùng.
"Ừ." Chung Khiết ngồi xuống bên cạnh Tần Hằng, vừa rồi Tần Hằng phí không ít sức lực, quả thực rất đói, ăn rất ngon miệng, hạt cơm dính trên mặt, Chung Khiết giúp Tần Hằng nhặt đi, Tần Hằng sửng sốt, trong lòng cũng có cảm giác khác thường: "Cám ơn"
Tần Hằng và Chung Khiết vừa ăn vừa nói chuyện, Tần Hằng thế mới biết thì ra vừa rồi Chung Khiết quỳ xuống là quỳ lạy về phía mẹ mình ở quê nhà phía Đông Bắc, mong bà tha thứ cho sự bất hiếu của mình.
Chẳng mấy chốc đã ăn xong cơm, lúc này không khí giữa hai người có phần đặc biệt vi diệu.
"Cái kia, ngày mai tôi có thế đến đây gặp mặt cô một lát không?" Tần Hằng gãi đầu, hơi ngượng ngùng nói.
Chung Khiết cho anh cảm giác vô cùng dễ chịu, trong lòng anh có một loại xúc động, muốn bảo vệ cô gái này, sau này nếu không thấy được cô, Tần Hằng cảm thấy trong lòng thật trống rỗng.
Chung Khiết không ngờ rằng Tần Hằng sẽ nhắc đến vấn đề này, hai má cô lập tức ửng đó.
"Có thể." Chung Khiết nghe theo chính nội tâm của mình.
Ngày hôm sau, Tần Hằng vừa tan lớp, giữa trưa lập tức đi đến hồ Nhuận Khê.
Ở đàng kia, quả nhiên anh nhìn thấy được một bóng dáng mềm mại xinh đẹp, ngồi ngay ngắn trên tảng đá hôm qua.
Cảm giác hưng phấn tràn đầy nội tâm Tần Hằng, anh bước nhanh qua đó.
Chung Khiết nghe được tiếng bước chân của Tần Hằng, cô xoay người, trong tay cầm một cái túi nhựa có màu vàng đỏ đan chéo, đứng lên đưa túi nhựa cho Tần Hằng: "Cho anh."
Tần Hằng rất ngạc nhiên mừng rỡ, anh nhận túi nhựa, bên trong có quả đào, mận và mơ, ngoài vỏ còn có bọt nước, chỉ là mỗi quả đều không nguyên vẹn.
"Đây là cô cố ý mua cho tôi đúng không, rất đắt, sau này không nên mua nữa." Trong lòng vô cùng cảm động, Tần Hằng biết rằng đối với người khác, mấy quả này cũng chỉ là mấy quả bình thường trong nước, nhưng đối với Chung Khiết, ăn hoa quả là một xa xỉ đối với cô ấy.
"Anh ăn đi, mấy quả này không đắt tiền lắm, tôi đều mua hoa quả theo mùa, hơn nữa chỗ này đều là của người khác chọn bỏ ra, ông chủ bán cho tôi nửa giá, tôi rửa rồi cắt phần bị hỏng đi, anh không cần ghét bỏ." Chung Khiết nói, ngữ khí có phần không tự tin.
"Sao tôi có thể chê được?" Tần Hằng rung động vì suy nghĩ của Chung Khiết, cô dành tiền mua hoa quả cho mình, còn để ý suy nghĩ của mình như vậy nữa.
Tần Hằng cầm một quả đào nhét vào miệng, nước trái cây bắn tung ra: "Ừ, ăn ngon lắm!"
"Cô cũng ăn đi, quả đào này rất ngọt!" Tần Hằng cầm lấy một quả đào, đưa cho Chung Khiết.
Chung Khiết thấy dáng vẻ ăn vui sướng của Tần Hằng, cô nở nụ cười ngọt ngào, cũng lấy một quả đào bỏ vào miệng.
Mấy ngày sau, Tần Hằng và Chung Khiết đều gặp nhau bên hồ vào mỗi bữa trưa.
Mỗi lần đến đây, Tần Hằng đều mua cơm ở căn tin trước mới đến chỗ này ăn cơm cùng Chung Khiết, Chung Khiết cũng không từ chối.
Đương nhiên, cơm Tần Hằng mua đều là đồ ăn bình thường, bây giờ anh vẫn chưa muốn để Chung Khiết biết thân phận thật sự của mình, anh lại thích trạng thái bây giờ hơn.
Hôm nay, Tần Hằng đóng gói một phần đậu phụ rau xanh và một phần đồ ăn hầm, đi đến hồ Nhuận Khê.
Kỳ lạ chính là hôm nay Chung Khiết không ở đây, phải biết rằng bình thường Chung Khiết nhất định đã đến đây từ sớm.
Có lẽ hôm nay Chung Khiết có chuyện gì nên mới đến muộn?
Tần Hằng nhàn nhã ngồi trên tảng đá. Chung Khiết chưa bao giờ được ăn uống tử tế, chờ dịp nào đấy mình đưa cô ấy đi đến khách sạn tốt nhất Kim Lăng ăn một bữa, nhất định cô ấy sẽ rất vui.
Tần Hằng ngồi trên tảng đá, đợi hai mươi phút mà Chung Khiết vẫn chưa đến, thấy đồ ăn sắp nguội lạnh, Tần Hằng bèn cầm điện thoại gọi cho cô.
"Chung Khiết, cô đang ở đâu vậy?"
"A... Cái này, Tần Hằng, xin lỗi anh, hôm nay tôi không qua đó được." Di động truyền ra giọng nói của Chung Khiết: "Hôm nay lớp chúng tôi phải làm thí nghiệm ở nhà thực hành, không đi được, anh tự ăn đi." Nói xong, Chung Khiết lập tức cúp điện thoại.
"Này... Này..." Tần Hằng nghi hoặc nhìn di động, chợt vỗ gáy, Chung Khiết không đi được thì mình có thể tự tìm đến cô ấy mà!
Nghĩ như vậy, Tần Hằng lập tức cầm đồ ăn đi nhanh về phía nhà thực hành.
Đến nhà thực hành, Tần Hằng lại gọi điện thoại cho Chung Khiết, anh đã đến nhà thực hành rồi, hỏi Chung Khiết đang ở phòng thí nghiệm nào.
"A..., anh đến nhà thí nghiệm rồi..., cái này, bây giờ tôi rời khỏi nhà thực hành, anh tự ăn đi, thật sự không cần lo cho tôi..." Di động truyền ra tiếng nói của Chung Khiết.
Lúc Tần Hằng định hỏi Chung Khiết đang ở đâu, Chung Khiết đã cúp máy rồi.
Trong lòngTần Hằng đột nhiên có dự cảm không tốt, chẳng lẽ Chung Khiết đang giấu mình chuyện gì, trong lòng Tần Hằng càng thêm rối loạn, anh vội càng chạy ra khỏi nhà thực hành, tùy tay ném đồ ăn vào thùng rác, sau đó đi đến những nơi Chung Khiết có thể xuất hiện để tìm cô.
Căn tin, siêu thị, phòng nước nóng... Tần Hằng tìm tất cả những nơi mình có thể tìm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Chung Khiết ở đâu, gọi điện thoại cho cô thì cô cũng không nghe máy.
Lúc này, Tần Hằng thật sự không có cách nào, trong lòng như là cuộn len bị mèo con làm rối tung lên một cái, trong lòng rất rối loạn.
Tần Hằng ủ rũ đi vào sân thể dục, đặt mông ngồi ở trên cỏ, thất thần nhìn mọi người đang chạy bộ trên đường đua.
Ánh mắt Tần Hằng sáng lên, anh nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn ngồi ở trong góc khán đài, đó không phải là Chung Khiết sao?
Bỗng chốc, Tần Hằng có cảm giác mất mà tìm được, anh vội vàng đứng lên, chạy vội về phía Chung Khiết.
"Chung Khiết, sao cô lại không nghe điện thoại..." Tần Hằng đi đến bên người Chung Khiết, cất lời hỏi cô, trong lòng Tần Hằng hơi tức giận nhen nhóm, chỉ là lúc Chung Khiết ngẩng đầu lên, Tần Hằng lập tức giật mình.
Khuôn mặt Chung Khiết xanh tím, mắt cô cũng sưng lên, khuôn mặt vốn thanh lệ nhỏ nhắn của Chung Khiết lúc này hiện rõ sự ủ rũ!