Tần Hằng một mình đi loanh quanh trường, lúc này Hạ Hà lại gọi điện thoại tới, Tần Hằng nghe máy: “Đội trưởng, mọi người lại đang huấn luyện ở bãi tập khu Tây sao, bây giờ tôi qua đó đây!"
Hạ Hà gọi Tần Hằng cũng không có việc gì khác, chắc chắn lại bảo mình tới bãi tập dọn áo quần.
"Suy nghĩ của cậu đúng là hèn thật, mẹ nó chứ, tôi thấy cả trường này chẳng có ai hèn hơn cậu!" Giọng nói của Hạ Hà đầy khinh bỉ: “Hôm nay gọi cậu không phải là để chuyển đồ, bây giờ lập tức tới Love In Hirosima."
Nói xong, Hạ Hà đã cúp điện thoại.
Trong lòng Tần Hằng rất phiền muộn, rốt cuộc Hạ Hà tìm mình là có việc gì đây?
Tần Hằng nhanh chóng đi ra khỏi trường.
Love In Hirosima là một tiệm đồ uống sang trọng ở bên ngoài trường, bình thường cũng chỉ có những sinh viên khá giàu có của Đại học Kim Lăng mới đến ngồi.
Tần Hằng vào trong tiệm, tìm được Hạ Hà. Hạ Hà vẫn ăn mặc theo phong cách thanh xuân xinh đẹp, quần jean, giày đế bằng, tóc màu nâu, trang điểm tinh tế.
"Đội trưởng, chỉ có một mình cậu thôi sao?" Tần Hằng ngạc nhiên nói.
"Mỗi tôi thì không được sao?" Hạ Hà tức giận nói.
"Chào anh, anh dùng gì ạ?" Một nhân viên phục vụ nam đi tới cung kính hỏi.
"Anh đừng hỏi cậu ta, cậu ta chưa từng tới đây." Hạ Hà nói với nhân viên phục vụ: “Cứ lấy cho cậu ta một ly Cappuccino là được."
Hạ Hà vừa uống cà phê vừa quan sát Tần Hằng, trong đầu nhanh chóng suy xét, rốt cuộc thì Tần Hằng có thích hợp với kế hoạch đó của mình hay không.
Tần Hằng bị Hạ Hà nhìn như thế, cả người khó chịu, anh cứ có cảm giác, Hạ Hà tìm mình nhất định là có mục đích kì lạ nào đó.
Ý cười hiện lên trong mắt Hạ Hà, tỏ vẻ rất hài lòng về Tần Hằng.
"Thôi tôi cứ nói thẳng với cậu vậy." Hạ Hà nhìn Tần Hằng nói: “Lần này gọi cậu tới là muốn nhờ cậu giúp tôi một chuyện. Tôi muốn cậu làm người yêu của chị họ tôi!"
"Người yêu?"
Tần Hằng sửng sốt. Tần Hằng từng nghe cô ta nói rằng, chị họ của Hạ Hà đã lớn rồi nhưng vẫn chưa kết hôn, trong nhà giục kinh lắm, hình như còn là một người đẹp thì phải.
"Đội trưởng, cậu đừng đùa." Trong mắt Hạ Hà, mình là một thằng nghèo hèn, cô ta để mình làm ngươi yêu của chị họ, sao mà có chuyện này được?
"Ai rảnh nói đùa cậu." Hạ Hà trợn mắt nhìn Tần Hằng: “Chị họ tôi không có yêu cầu gì về người yêu, chỉ cần biết điều và nghe lời chị ấy thì chị ấy có thể suy xét. Tôi cảm thấy cậu rất hợp với tiêu chuẩn này!"
"Nhưng mà..." Trong lòng Tần Hằng đầy nghi ngờ.
"Nhưng gì mà nhưng? Để cậu làm người yêu của chị họ tôi, cậu còn tủi thân thế là sao?" Hạ Hà mạnh mẽ nói một câu: “Có lời gì thì ngậm lại cho tôi, sau này cứ làm người yêu của chị họ tôi là được rồi!"
"Được rồi, cậu ngồi đây trước đi, lát nữa chị họ tôi tới, nhớ biểu hiện tốt vào!" Nói xong, à Hạ Hà cầm điện thoại, đi ra ngoài gọi điện thoại cho chị họ.
"A lô, chị họ à, chị gần đến chưa?"
"Sắp rồi, còn khoảng một hai cây số nữa thôi." Chị họ của Hạ Hà đang lái xe đến đây: “Chị bảo em tìm người giúp chị, em đã tìm được chưa?"
"Tìm được rồi, bây giờ cậu ta đang ở trong Love In Hirosima đây." Hạ Hà đắc ý nói: “Chị họ, em bảo đảm người mà em tìm cho chị đủ hèn hạ, trong trường em tìm không ra ai kém cỏi hơn cậu ta đâu! Nếu chị gặp phải cậu ta trên đường chắc chắn sẽ không nghĩ cậu ta là sinh viên đâu, nhất định sẽ cho rằng cậu ta là công nhân dọn gạch ở công trường nào đó!"
"Thế à, thế thì tốt!" Chị họ có vẻ rất vui mừng: “Như vậy thì chị càng chắc chắn có được Triệu Bàng rồi."
"Chị họ, em không hiểu, chị muốn có được Triệu Bàng thì sao phải lại tìm một tên nghèo hèn làm người yêu giả chứ. Cái tên Triệu Bàng đó, chẳng phải chị chỉ cần ngoắc tay thôi là có được sao?" Hạ Hà không hiểu cách làm của chị họ cho lắm.
"Em đây là từng trải ít. Tên Triệu Bàng đó là một giám đốc, thu nhập hằng năm trên ba tỷ đồng, có khả năng hơn chị nhiều. Tuy anh ta thích chị, nhưng suy cho cùng, quyền chủ động vẫn trong tay anh ta, nếu chị muốn thay đổi tình thế này thì phải khiến anh ta cảm thấy nguy cơ mới được. Như thế thì anh ta mới có thể nhanh chóng cầu hôn chị."
"Nhưng sao chị phải tìm một tên nghèo hèn chứ?" Hạ Hà vẫn không nghĩ thông.
"Em gái ngốc. Em nghĩ xem, nếu một kẻ nghèo hèn cũng có thể làm người yêu chị, mà Triệu Bàng anh ta lại không được. Thế chẳng phải Triệu Bàng còn tệ hơn cả kẻ nghèo hèn đó sao? Trong lòng Triệu Bàng sẽ cảm thấy không cam lòng, thế thì sẽ càng quý trọng chị hơn, cũng sẽ gia tăng tiến triển giữa bọn chị."
"À... Chị họ, vẫn là chị thông minh." Bây giờ Hạ Hà coi như hoàn toàn hiểu được dụng ý của chị họ rồi.
Cúp điện thoại chưa được một phút, một chiếc Buick màu đen dừng trước cửa tiệm Love In Hirosima. Một cô gái thân hình nóng bỏng bước xuống xe, mái tóc dài lượn sóng, vòng eo thon gọn, đôi vai như được điêu khắc thành và đôi chân dài đi tất đen!
Cô ta vừa xuống xe thì lập tức hấp dẫn ánh mắt của cánh đàn ông xung quanh, nhìn cô gái xinh đẹp giống như người mẫu này.
"Chị họ." Hạ Hà gọi người đẹp, bước nhanh về phía người đẹp.
"Đi thôi, người em đưa tới vẫn đang ở bên trong chứ? Bây giờ chúng ta đi vào." Chị họ suy nghĩ một chút rồi nói với Hạ Hà: “Chuyện mà chúng ta lợi dụng cậu ta, em không nói rõ với người ta chứ? Đầu tiên đừng nói cho cậu ta biết, như thế thì càng giống thật hơn, tránh lộ chân tướng trước mặt Triệu Bàng!"
"Chị họ, em cũng không ngốc." Hạ Hà cười. "Chỉ là khi nghĩ tới con người xuất sắc như chị lại yêu đương với thằng hèn đó, em thật sự cảm thấy không đáng thay chị."
"Không sao, chỉ là giả vờ thôi." Chị họ tỏ vẻ rất thản nhiên: “Mấy ngày nay lợi dụng cậu ta, chờ đến khi chị có được Triệu Bàng thì tên đó cũng hết giá trị lợi dụng rồi, đến khi đó chị sẽ đá cậu ta. Mong là người em tìm được đừng xấu xí quá, dù sao mấy hôm tới chị phải đối mặt với cậu ta."
"Dáng dấp của cậu ta cũng được, bây giờ chúng ta đi vào đi." Nói xong, Hạ Hà và chị họ đi vào trong tiệm.
"Tần Hằng, chị họ tôi tới rồi, cậu còn ngồi uống à!" Hạ Hà nhìn bóng lưng Tần Hằng rồi kêu lên.
Tần Hằng nghe thế thì lập tức đứng dậy, xoay người lại.
Khi nhìn thấy chị họ, Tần Hằng sửng sốt, người mới tới chính là Dương Ngữ Nhi, quản lí tiền sảnh đã làm khó anh ở ngân hàng Hoa Kỳ lần đó!
Lúc Dương Ngữ Nhi nhìn thấy bóng lưng của Tần Hằng thì cũng cảm thấy nam sinh mà em họ tìm tới đúng là hèn thật. Nhưng khi cô ta nhìn thấy mặt Tần Hằng, thì nhận ra anh chính là nam sinh đến ngân hàng hôm đó, cô ta kinh hãi.
Hôm đó, chính tai cô ta nghe được quản lí khách hàng nói, tấm thẻ đen này là của Tần Hằn, điều này chứng minh rằng tài sản của Tần Hằng, ít nhất là chín mươi tỷ!
Sau đó, cô ta còn đứng bên cạnh tiếp xúc với quản lí khách hàng, thăm dò rốt cuộc Tần Hằng có bao nhiêu tài sản. Thông qua tin tức từ quản lí khách hàng, Dương Ngữ Nhi tự đưa ra phán đoán của bản thân. Tài sản của Tần Hằng, nhiều đến mức khó mà tưởng tượng!
Người trước mặt lại là một người siêu giàu có, Dương Ngữ Nhi lập tức không biết làm sao.
"Chào anh!" Trong mắt Dương Ngữ Nhi hiện lên sự kính trọng, thái độ cũng khách sáo.
"Mau tới kéo ghế cho chị họ tôi, cậu có mắt không đấy?" Đôi mắt hạnh của Hạ Hà trợn tỏng nhìn Tần Hằng nói.
"Không cần, chị tự làm là được." Dương Ngữ Nhi dùng mắt ngăn cản Hạ Hà, tự mình kéo ghế ra rồi ngồi xống.
Hạ Hà cảm thấy hơi kì lạ, chị họ sao thế nhỉ, Tần Hằng chỉ là một thằng nghèo hèn thôi mà, em nói anh ta thì sao chứ? Chẳng phải chị cần một người yêu biết điều và nghe lời hay sao, em đây là cho chị thấy tên này biết điều thế nào, nghe lời ra sao thôi mà? Tại sao trông chị còn không vui lắm vậy?
Chắc là chị họ muốn đối xử với Tần Hằng tốt một chút, trước tiên lôi kéo cậu ta, sau đó thì càng dễ khống chế Tần Hằng hơn!
"Chị họ, em giới thiệu cho chị nhé. Cậu ta tên Tần Hằng, là sinh viên năm hai trường em, làm người rất đàng hoàng, em cảm thấy rất thích hợp với chị." Hạ Hà nhìn chị họ, trên môi nở nụ cười xấu xa.
Nhìn Tần Hằng chẳng biết gì cả, trong lòng Hạ Hà rất vui vẻ. Tên này vẫn chưa biết mình và chị họ đang lợi dụng cậu ta nhỉ? Còn tưởng chị họ tôi nhìn trúng cậu thật sao? Đến lúc chị họ tôi đá cậu rồi, để xem khi đó sắc mặt cậu ra sao.
Hạ Hà lại giới thiệu chị họ cho Tần Hằng, sau đó thì bắt đầu gọi hoa quả và bánh ngọt. Song hôm nay khách khứa hơi nhiều, nên mãi mà nhân viên phục vụ vẫn chưa dọn lên.
"Tần Hằng, cậu sững ra làm gì? Mau đi hỏi xem sao?" Hạ Hà vỗ bàn, trợn mắt nhìn Tần Hằng nói.
"Anh ngồi đi, tôi đi hỏi cho." Dương Ngữ Nhi vội vàng nói, để một người siêu giàu có đi hỏi nhân viên phục vụ còn bọn họ thì ngồi, Dương Ngữ Nhi cảm thấy rất sợ hãi.
Hạ Hà kéo Dương Ngữ Nhi đang định đứng lên ngồi xuống: “Chị họ, chị ngồi xuống, cậu ta là đàn ông ở đây, chẳng lẽ không biết xấu hổ để hai người phụ nữ chúng ta đi?"
Hạ Hà lại bất mãn trợn mắt nhìn Tần Hằng: “Đi đi! Cậu đúng là mặt dày thật, muốn chị họ tôi đi à?"
Thái độ của Hạ Hà đối với anh vẫn như thế, Tần Hằng cũng đã quen rồi. Anh không nói gì, đứng dậy đi tới quầy phục vụ.
Hỏi thăm nhân viên xong, Tần Hằng đi vệ sinh. Vừa rửa tay xong định ra ngoài thì phát hiện Dương Ngữ Nhi đứng ở đối diện, trên mặt treo nụ cười lấy lòng nhìn anh.
"Cậu Tần, thật sự xin lỗi, Hạ Hà không hiểu chuyện nên ban nãy mới có thái độ thế với anh. Tôi thay em ấy xin lỗi anh..." Dương Ngữ Nhi thận trọng nói.
"Không sao, Hạ Hà cứ thế với tôi rồi, tôi cũng không để bụng." Tần Hằng lạnh nhạt cười, mắt nhìn Dương Ngữ Nhi: “Cô biết thân phận tôi?"
Tần Hằng nhớ, lần trước cho đến lúc đi, cái cô Dương Ngữ Nhi này cũng không tin thật ra mình là con nhà siêu giàu có.
Dương Ngữ Nhi gật đầu.
Tuy không rõ rốt cuộc thân phận của Tần Hằng là sao, nhưng cô ta chắc chắn, Tần Hằng là một cậu chủ có nhiều tài sản đến mức không thể tưởng tượng nổi!
"Tôi không hiểu lắm, người xuất sắc như cô sao lại muốn tìm một tên nghèo hèn làm người yêu vậy?" Tần Hằng cảm thấy kì lạ hỏi.
"À... Chuyện này..." Lần này Dương Ngữ Nhi không biết trả lời thế nào, nếu để Tần Hằng biết mình muốn lợi dụng anh để theo đuổi một người khác, thế thì xong đời!
Tần Hằng còn giàu có hơn Triệu Bàng nhiều lắm, Dương Ngữ Nhi cảm thấy, lần này có thể là một cơ hợi. Nếu có được Tần Hằng, cô ta coi như trở thành phượng hoàng rồi, gả vào hào môn làm mợ chủ giàu có!
Trong đầu Dương Ngữ Nhi gần như lập tức hiện lên một suy nghĩ, nhân dịp này bám riết Tần Hằng không tha, nhất định phải có được anh!
"Lần trước ở ngân hàng tôi đã hiểu lầm anh, trong lòng tôi rất tự trách, cũng rất căm ghét khi mình là một người phụ nữ trọng giàu khinh nghèo. Thế nên tôi quyết định tìm một người thường thường để giúp mình sửa tật xấu này, tất nhiêu, nếu tôi và người đó qua lại hòa hợp, tôi sẽ tiếp tục cùng với người đó, và cuối cùng là bước vào lễ đường hôn nhân."
Dương Ngữ Nhi chân thành nói, cô ta muốn cố gắng biểu hiện sự lương thiện của mình trước mặt Tần Hằng, tranh thủ ấn tượng tốt của Tần Hằng.