Nụ cười trên mặt Trần Cận Phong trong phút chốc bèn lắng đọng.
Anh ta nặng nề nhìn cô không nói chuyện.
Nguyễn Quỳnh Anh bị anh ta nhìn chằm chằm đến nỗi hơi căng thẳng, nhưng vẫn cứng đầu hỏi lại lần nữa: “Cận Phong, có phải anh đã thôi miên trí nhớ của tôi hay không?”
“Tại sao cô lại có ý nghĩ đó?” Trần Cận Phong không trả lời cô mà hỏi ngược lại, đồng thời anh còn rót nước cho cô.
Nguyễn Quỳnh Anh không muốn uống, cô nhẹ nhàng để ly nước sang một bên, vội vàng nói: “Tôi mơ thấy, mấy đêm liền tôi đều mơ thấy giống nhau.”
Trong ánh mắt ở phía sau ống kính có tia sáng lóe lên, Trần Cận Phong cười nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt: “Cô mơ thấy cái gì?”
Nguyễn Quỳnh Anh che mặt, cả người tràn ngập hơi thở đau khổ: “Tôi mơ thấy tôi mang thai, nhưng mà tôi bị một người đàn ông đeo khẩu trang đẩy ngã xuống cầu thang cho nên đứa bé đã không còn nữa…”
Chỉ cần cô lại nhớ tới cảnh tượng cô nằm mơ thấy mình nằm ở trên bàn phẫu thuật thì cô có thể cảm giác được sự tan nát cõi lòng lúc sinh non kia.
Trần Cận Phong nghe thấy những lời Nguyễn Quỳnh Anh nói thì tháo mắt kiếng xuống thanh thản lau: “Tại sao cô không cảm thấy đó chỉ là giấc mơ của cô mà thôi?”
“Không, tôi không cho rằng đó là giấc mơ!” Nguyễn Quỳnh Anh đứng thẳng dậy, cảm xúc của cô hơi kích động: “Giấc mơ quá chân thực, chân thực đến nỗi ở trong giấc mơ tôi cũng có thể cảm nhận được lúc đó như thế nào, trong thực tế tôi cũng có thể cảm nhận được cảm giác tương tự!”
Trong giấc mơ cô đau buồn và tuyệt vọng với cuộc sống khi mất con, tất cả đều phản ứng rõ ràng ở trên người của cô.
“Đôi khi cảnh trong mơ hoàn toàn sẽ tạo thành hiệu quả đồng cảm với trên người.” Trần Cận Phong lại đeo mắt kính mỉm cười nói với cô.
Vành mắt của Nguyễn Quỳnh Anh ửng đỏ, cô cắn môi nói: “Không phải, ba đêm liên tiếp tôi đều mơ cùng một giấc mơ, mỗi một lần cảnh trong mơ cũng sẽ rõ ràng hơn lần trước, thậm chí tối hôm qua tôi còn mơ thấy anh.”
“Ồ?” Trần Cận Phong nhướng mày, anh nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm: “Trong giấc mơ tôi đã làm gì?”
“Anh thôi miên trí nhớ của tôi, anh nói nếu tôi đã đau khổ như vậy, vậy thì anh sẽ giúp tôi niêm phong ký ức.”
Nói đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh hơi cúi đầu xuống cầu xin: “Cận Phong anh có thể nói cho tôi biết có được không, anh hãy nói cho tôi biết tất cả những điều trong giấc mơ đều là thật!”
“Tại sao cô lại cố chấp như vậy chứ? Cô cứ cho rằng đó chỉ là một giấc mơ không phải là tốt hơn sao?” Trần Cận Phong đan mười ngón tay vào nhau hơi đau đầu nói.
Nguyễn Quỳnh Anh khóc lắc đầu: “Tôi không làm được, khi tôi biết có khả năng mình từng có một đứa bé lại còn phải xem đó như là một giấc mơ thì tôi thật sự không làm được, Cận Phong, tôi cầu xin anh!”
Cô nói xong thì muốn quỳ xuống trước người anh.
Con ngươi của Trần Cận Phong co rụt vội vàng kéo cô lên: “Quỳnh Anh, cô làm gì vậy?”
“Tôi không muốn làm gì hết, tôi chỉ muốn biết sự thật!” Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt tay.
Trần Cận Phong thở dài ấn cô ngồi trở lại trên ghế sa lon, sau đó mới nói: “Chỉ là giấc mơ mà đã làm cho cô đau khổ như vậy, sao cô lại tự làm khổ mình như vậy chứ?”
“Anh không hiểu…”
“Bỏ đi, tôi muốn xác nhận với cô một lần nữa, cô chắc chắn phải biết sao? Vừa rồi cô cũng đã nói ở trong giấc mơ bởi vì cô quá đau khổ cho nên tôi mới thôi miên cô, nếu như tôi nói với cô tất cả những điều ở trong giấc mơ đều là thật, vậy cô có sụp đổ lần nữa hay không.” Trần Cận Phong nhìn chăm chú vào mắt của Nguyễn Quỳnh Anh, vẻ mặt của anh vô cùng nghiêm túc.
Nguyễn Quỳnh Anh liên tiếp hít sâu, nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, tôi muốn biết!”
Cô muốn hiểu rõ rốt cuộc đứa bé là chuyện gì xảy ra.
Đứa bé...Là của ai...
“Được thôi.” Trần Cận Phong bị sự kiên trì của cô đánh bại, anh bóp hai đầu chân mày, mấy giây sau anh mới khẽ nói một câu: “Đó thật sự là trí nhớ của cô.”
Cho dù cô đã cho rằng tất cả những điều trong giấc mơ thực sự đều là những chuyện đã từng xảy ra.
Nhưng lúc này, cô vẫn kinh hãi.
Nguyễn Quỳnh Anh sờ bụng mình, vừa khóc vừa cười: “Hóa ra tôi thật sự từng mang thai…”
“Đúng vậy, bốn năm trước lúc cô ra nước ngoài thì cô đã mang thai rồi, tôi không cần phải nói nhiều về việc đứa bé là của ai nhỉ.” Trần Cận Phong vuốt ve ngón cái nhìn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh há to miệng: “...Trần Vĩnh Hải.”
Bất luận là bốn năm trước hay là bây giờ, cô đều chỉ từng có một người đàn ông chính là Trần Vĩnh Hải.
Cho nên đứa bé hiển nhiên cũng là của anh ấy.
“Đúng vậy, đứa bé quả thật là của anh ta, nhưng cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nói với anh ta.” Trần Cận Phong bưng ly nước lên uống một ngụm.
Nguyễn Quỳnh Anh giật mình: “Ý của anh là lúc tôi chia tay với Trần Vĩnh Hải thì biết mình mang thai sao?”
“Hẳn là như vậy, lúc tôi làm bác sĩ tâm lý của cô thì có từng nghe ý tá bên cạnh cô nói cô chuẩn bị sinh đứa bé, vì vậy mới để người ta hộ tống cô về nước để tìm bố đứa bé, đáng tiếc…” Trần Cận Phong không nói tiếp, trên mặt đều là thở dài.
Nguyễn Quỳnh Anh lại hiểu ý của anh ta, cô nắm chắc quần áo trước bụng, giọng nói run rẩy: “Đáng tiếc, đứa bé không còn nữa có đúng không?”
“Đúng vậy, nguyên nhân lớn nhất gây ra việc cô bị bệnh không chỉ là bởi vì mẹ cô và trạng thái cơ thể của cô, càng không phải là bởi vì chia tay với Trần Vĩnh Hải, mà là vì cô mất đứa bé kia.” Trần Cận Phong nói.
Cơ thể Nguyễn Quỳnh Anh lung lay suýt nữa thì té xỉu.
Trần Cận Phong cầm một bình thuốc xịt rất kích thích xịt lên mũi cô hai lần.
Sau khi ngửi thấy mùi, đầu óc Nguyễn Quỳnh Anh trong nháy mắt tỉnh táo hơn rất nhiều.
“Cô nhìn xem, đây chính là lý do tại sao tôi không muốn nói cho cô biết, tôi sợ cô không chịu nổi, tôi thôi miên trí nhớ của cô cũng là bởi vì trong cơn cảm nặng cô đã có mấy lần muốn tự sát, nhưng mà tôi không ngờ cô lại đột nhiên nhớ ra.” Trần Cận Phong xúc động đẩy mắt kính.
Nguyễn Quỳnh Anh lau khóe mắt, hy vọng hỏi: “Vậy anh...Có thể làm cho tôi nhớ lại tất cả không?”
Bây giờ cô chỉ biết là mình từng mang thai rồi lại sảy thai.
Nhưng cô lại không hề có ký ức về việc sao mình lại mang thai.
Anh ta thật sự xóa sạch sẽ mọi trí nhớ của mình về đứa bé.
Trần Cận Phong rất tiếc nuối buông tay xuống: “Quỳnh Anh rất xin lỗi, tôi không làm được, cô chỉ có thể tự mình nhớ ra mà thôi.”
Dứt lời anh ta đứng dậy đi đến kệ sách ở sau bàn làm việc rồi rút ra một quyển sách.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thấy thì có thể nhận ra đó chính là quyển sách mà lần trước cô xem, thậm chí sắc mặt anh ta còn vì thế mà thay đổi.
Trần Cận Phong mở sách ra, sau khi kiểm tra mục lục rồi anh ta lật đến một trang nào đó, sau đó anh ta xé tờ giấy kia ra đưa cho Nguyễn Quỳnh Anh.
“Đây là những ghi chép về bệnh tình của cô lúc đó và cả quá trình tôi thôi miên ký ức của cô, cô cầm về xem đi, có lẽ cái này có thể giúp cô nhớ lại tất cả.”
Khó trách lúc đấy anh ta lại tức giận, hóa ra là trong quyển sách này có ghi chép bệnh của cô.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thoáng qua sau đó cất kỹ vào trong túi: “Vậy tôi đi trước.”
“Tôi đưa cô đi.” Trần Cận Phong để sách lại chỗ cũ.
“Không cần đâu.” Nguyễn Quỳnh Anh xua tay, bước chân lảo đảo rời đi.
Bây giờ cô rất kích động, cô chỉ muốn yên tĩnh ở một mình.
Quay về biệt thự Nguyễn Quỳnh Anh bèn tự giam mình ở trong phòng, mãi cho đến ban đêm cũng chưa hề đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!