“Đúng rồi cô Quỳnh Anh, rốt cuộc thì mẹ Yến đã nói gì với cô vậy?” Vẻ mặt của Tô Hồng Yên tràn đầy tò mò hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh không nhìn cô ta mà lật trang sách ở trong tay giọng nói lành lạnh trả lời: “Chỉ nói một số chuyện bình thường mà thôi, Nếu như cô Yên muốn biết thì nên hỏi bà Yến sẽ tốt hơn.”
“Cô Quỳnh Anh không muốn nói cho tôi biết, vậy thì quả nhiên là mẹ Yến thật sự đã nói những chuyện không tốt cho lắm.” Tô Hồng Yên cúi đầu, dáng vẻ dường như rất khó chịu.
Đôi lông mày thanh tú của Nguyễn Quỳnh Anh nhíu lại, cô vừa định nói chuyện thì lại nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô ta vang lên: “Tất cả đều là lỗi của tôi, nếu như tôi không nhắc tới cô trước mặt của mẹ Yếni thì bà ấy cũng sẽ không tới tìm cô, cô Quỳnh Anh thật sự xin lỗi cô.”
Nói xong cô ta đứng dậy còn cúi đầu về phía Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh vội vàng bỏ cuốn sách ở trong tay xuống đỡ cô ta đứng dậy: “cô Yên, cô làm gì vậy!”
Nếu như bị Trần Vĩnh Hải nhìn thấy, anh lại còn tưởng rằng là cô đang ức hiếp cô ta đấy.
“Tôi muốn thay mẹ Yến nói lời xin lỗi với cô Quỳnh Anh.” Tô Hồng Yên lau khóe mắt nức nở nói.
Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh hơi Vĩnh Hải xuống: “Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, tôi không để ở trong lòng.”
“Nói như vậy là cô Quỳnh Anh không trách mẹ Yến sao?” Tô Hồng Yên ngạc nhiên mừng rỡ nhìn cô.
Khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh khẽ giật rồi ừ.
Trách sao?
Mẹ Yến không hơn gì Lê Diệu Ngọc, sau này bà ta sẽ chính là mẹ vợ của Trần Vĩnh Hải, làm sao cô dám trách bà ta chứ!
“Tốt quá rồi!” Tô Hồng Yên vỗ tay: “Tôi biết là cô Quỳnh Anh có lòng dạ rộng lượng mà.”
Nguyễn Quỳnh Anh cười không có tiếp lời, trong lòng lại tràn đầy tự giễu.
Cô cũng cảm thấy bản thân có lòng dạ rộng lượng, bản thân bị người ta sỉ nhục như vậy mà còn có thể không so đo, quả thật là ‘rộng lượng’ đến nhà rồi!
“Đúng rồi!” Hình như Tô Hồng Yên nhớ ra gì đó, cô ta lấy một tấm thiệp mời màu vàng ở trong túi xách ra đưa cho Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh nhận lấy: “Đây là…”
“Thiệp mời dự tiệc sinh nhật của tôi, đến lúc đó cô Quỳnh Anh chắc chắn phải tới tham gia đó.” Tô Hồng Yên hoạt bát nháy mắt.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn tấm thiệp mời, ánh mắt hết sức phức tạp: “Tại sao cô lại mời tôi?”
Mời tình nhân đến tham gia, cô ta không sợ mất mặt sao?
“Đương nhiên là vì chúng ta có duyên.” Tô Hồng Yên nắm tay cô, vẻ mặt hưng phấn nói: “Cô nhìn xem, chúng ta có dáng dấp tương tự nhau, đến lúc đó hai chúng ta cùng xuất hiện trong bữa tiệc, vẻ mặt của những người kia chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên.”
Khiếp sợ thì đúng hơn!
Cô cũng không cho rằng Tô Hồng Yên chỉ đơn thuần là mời cô tham gia tiệc sinh nhật.
Nguyễn Quỳnh Anh đặt tấm thiệp mời ở trên bàn trà, lại cầm quyển sách lên đọc tiếp
Nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh chẳng những không có cẩn thận xem thiệp mời mà còn để ở một bên, ánh mắt Tô Hồng Yên lấp lóe cười căn dặn: “Cô Quỳnh Anh, đến lúc đó cô chắc chắn phải tới đó.”
“Tôi sẽ suy nghĩ.” Nguyễn Quỳnh Anh trả lời một câu phù hợp quy củ.
Cô không đồng ý cũng không từ chối.
Tô Hồng Yên cũng không biết phải nói tiếp như thế nào.
Bầu không khí lập tức đông đặc lại.
Một lát sau, Nguyễn Quỳnh Anh chủ động phá tan sự im lặng: “cô Yên, tôi nghe nói cô sẽ đính hôn với anh Hải?”
“Sao cô Quỳnh Anh lại biết thế?” Tô Hồng Yên ngạc nhiên há to miệng.
Nguyễn Quỳnh Anh lật trang sách, cô cũng không ngẩng đầu: “Hôm qua bà Yến có nhắc tới.”
“Thì ra là thế.” Tô Hồng Yên bỗng nhiên tỉnh ngộ cười.
“Vậy thì đúng như vậy rồi.”
Tô Hồng Yên ừ rồi đỏ mặt nũng nịu nói: “Đúng vậy, tất cả đều do người lớn ở trong nhà sắp xếp.”
“Vậy thì chúc mừng hai người.” Nguyễn Quỳnh Anh ngẩng đầu nở nụ cười xinh đẹp với Tô Hồng Yên, đáy lòng lại chua xót đến nỗi không thể hít thở.
Tô Hồng Yên cười ngọt ngào nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Vừa nói xong thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tô Hồng Yên lấy điện thoại di động ở trong túi ra nhìn, cô ta ngượng ngùng cười: “Cô Quỳnh Anh thật xin lỗi, tôi xin lỗi không tiếp chuyện được, tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút.”
“Được.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.
Tô Hồng Yên cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, Nguyễn Quỳnh Anh nhìn về phía ban công, lờ mờ có thể trông thấy bóng dáng của Tô Hồng Yên.
Chẳng qua cô không có hứng thú nhìn thêm nên thu ánh mắt trở lại, trong quá trình thu ánh mắt thì cô nhìn thấy tấm thiệp mà vừa rồi cô đặt ở trên bàn trà, cô do dự hai giây sau đó lại cầm tấm thiệp mời lên.
Vừa rồi cô chỉ nhìn ở bên ngoài của tấm thiệp mời chứ không mở ra xem nội dung ở bên trong.
Lần này Nguyễn Quỳnh Anh mở thiệp mời ra xem, cô vừa nhìn thấy nội dung bên trong thì lập tức trợn tròn hai mắt.
Sinh nhật của Tô Hồng Yên lại cùng với ngày sinh nhật của cô!
Vốn tưởng rằng là cùng một tháng thì đã có thể làm cho người khác ngạc nhiên rồi, không ngờ lại còn cùng một ngày.
Cô và Tô Hồng Yên cũng không phải là chị em song sinh, loại tình huống này rõ ràng là quá kỳ lạ.
Sau khi Tô Hồng Yên nghe điện thoại xong quay trở lại thì nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh đang cầm tấm thiệp mời lặng im suy nghĩ, khóe miệng cô ta hơi nhếch, chẳng qua rất nhanh thì biến mất.
Cô ta đi đến bên cạnh Nguyễn Quỳnh Anh đưa tay vẫy vẫy trước mặt Nguyễn Quỳnh Anh hai lần: “Cô Quỳnh Anh, cô đang nghĩ gì thế?”
Nguyễn Quỳnh Anh tỉnh táo lại miễn cưỡng cười: “Không có gì, tôi chỉ đang suy nghĩ là ngày sinh nhật của cô Yên lại trùng với ngày sinh nhật của tôi.”
Cô nói xong cùng lúc đó ánh mắt cũng nhìn chằm chằm Tô Hồng Yên, cô muốn nhìn thấy gì đó từ trên mặt Tô Hồng Yên.
Nhưng mà trên mặt Tô Hồng Yên ngoại trừ nụ cười thì cũng không để lộ ra cảm xúc gì khác.
“Vậy sao, cho nên tôi đã nói là chúng ta rất có duyên mà.”
“Có lẽ vậy.” Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt tấm thiệp mời tùy ý trả lời.
Lúc này, quản gia Hoàng từ trên lầu đi xuống, ông ta đi tới trước mặt Tô Hồng Yên: “cô Yên, cậu Hải tìm cô.”
“Vĩnh Hải tìm tôi có chuyện gì không?” Tô Hồng Yên hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng nhìn quản gia Hoàng.
Quản gia Hoàng lắc đầu: “Tôi cũng không rõ nữa, cô tới phòng làm việc rồi sẽ biết.”
“Vậy được rồi.” Tô Hồng Yên đeo túi xách đi lên trên lầu.
Cửa phòng đang mở, Tô Hồng Yên gõ cửa hai lần, không đợi người ở bên trong gọi vào, cô ta đã tự mình đi vào.
Nhưng mà sau khi đi vào, cô ta phát hiện Trần Vĩnh Hải đang ngồi ở trên ghế, ánh mắt anh nặng nề nhìn cô ta, hơn nữa sắc mặt cũng không tốt, hiển nhiên là đang tức giận.
Tô Hồng Yên theo bản năng bước chậm lại: “Vĩnh Hải, anh sao vậy.”
“Tại sao lại nói với Trần Tây Minh chuyện anh nuôi Nguyễn Quỳnh Anh ở biệt thự.” Trần Vĩnh Hải nhếch môi mỏng lạnh giọng hỏi.
Ông già Trần Tây Minh vẫn luôn không chịu nói là ai tiết lộ cho ông ta biết, cho đến khi anh bắt ông ta tới trước mộ của mẹ thì ông ta mới bằng lòng nói thật.
Trước đó anh vốn còn đang nghi ngờ, có phải là ở bên cạnh mình có nội gián của Trần Tây Minh hay không, không ngờ người để lộ ra bí mật lại là cô, người phụ nữ mà anh luôn tin tưởng!
“Vĩnh Hải, anh...Anh biết hết rồi sao?” Tô Hồng Yên đứng im tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét.
Sắc mặt của Trần Vĩnh Hải tái xanh, giọng nói lạnh đến thấu xương: “Tô Hồng Yên, em biết anh hận nhất chính là phản bội.”
Anh không tiếp tục gọi Yên mà gọi thẳng tên.
Có thể thấy được là anh thật sự nổi giận
Tô Hồng Yên bẹp miệng lập tức khóc: “Vĩnh Hải thật xin lỗi, em không cố ý, trước kia bác trai gọi điện thoại cho em, em không cẩn thận mới lỡ lời, nếu như anh không tin thì em có thể gọi điện thoại cho bác trai để chứng thực.”
Cô ta nói xong thì lấy điện thoại ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!