Tô Hồng Yên đi ra từ trong toilet, vừa vặn nhìn thấy anh đóng cửa lại.
Cô ta muốn gọi anh lại để hỏi anh đi đâu cũng không kịp.
Trong nhất thời, ánh mắt của Tô Hồng Yên lạnh lẽo đến mức làm người ta sợ hãi.
Trần Vĩnh Hải một mình lái xe đến sở cảnh sát, được nam cảnh sát dẫn đường, anh đi vào trong phòng nghỉ.
Đi vào liền thấy Nguyễn Quỳnh Anh đang ngồi ở trên ghế, vừa cầm túi chườm nước đá thoa lên mặt, vừa say sưa xem tivi ngon lành, hoàn toàn không phát hiện ra có người đã đi vào.
Con ngươi của Trần Vĩnh Hải nguy hiểm híp lại.
Người phụ nữ này, lá gan cũng thật lớn, một chút cảnh giác cũng không có!
Cảm nhận được bên người truyền đến hơi lạnh, nam cảnh sát theo bản năng nhìn Trần Vĩnh Hải một cái, lại nhìn nhân vật chính Nguyễn Quỳnh Anh đang cười ha ha, vẫn không phát hiện ra cái gì, nhỏ giọng nhắc nhở cô: "Cô Quỳnh Anh, anh Trần Vĩnh Hải tới."
Ba chữ Trần Vĩnh Hải như sấm bên tai.
Bỗng nhiên Nguyễn Quỳnh Anh nhìn về phía cửa, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh lại tuấn tú của Trần Vĩnh Hải.
Nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, cô co quắp nắm lấy góc áo đứng lên: "Anh… Sao anh lại tới đây?"
Trần Vĩnh Hải nhếch môi mỏng không trả lời, trực tiếp đi về phía cô.
Thấy thế, nam cảnh sát lặng lẽ lui ra ngoài, còn đóng cửa lại.
Trần Vĩnh Hải đi đến trước mặt Nguyễn Quỳnh Anh, đưa tay nâng cằm của cô lên, giọng nói lạnh đến cực hạn: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô có năng lực thật đấy, đánh nhau bên đường, còn đánh đến nỗi vào sở cảnh sát!"
Anh cũng không biết cô có bản lĩnh này.
Trong mắt của Nguyễn Quỳnh Anh lóe lên mấy phần chột dạ: "Tôi… Tôi cũng không muốn."
Nếu không phải tại Nguyễn Trâm Anh, cô cũng không biết đánh nhau, càng sẽ không bị bắt vào nơi này.
"Không muốn? Tôi nhìn thấy cô đánh rất hăng say mà." Khóe miệng của Trần Vĩnh Hải mỉa mai cong lên, ánh mắt lạnh lùng rơi trên mặt của cô.
Tất cả hai bên trái phải trên mặt của cô đều là dấu bàn tay, còn có vết cào, tóc cũng rối bời, quần áo trên người cũng có mấy lỗ hổng.
Bộ dạng này của cô, khác gì mấy người phụ nữ điên đâu?
Trần Vĩnh Hải nặng nề hạ con ngươi, buông lỏng cằm của cô.
Sau đó xoay người cầm lấy túi chườm nước đá trên ghế ném vào trong tay cô, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ: "Thoa đi, xấu hổ muốn chết!"
"…" Nguyễn Quỳnh Anh bĩu môi, không phản bác.
Cô vừa mới soi gương, rõ ràng bộ dạng của mình bây giờ, quả thật đẹp mắt đến nỗi không biết đi đâu.
Ngoan ngoãn thoa túi chườm nước đá lên mặt, Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Trần Vĩnh Hải, thận trọng hỏi: "Trần Vĩnh Hải, làm sao anh biết tôi ở sở cảnh sát?"
"Làm sao tôi biết à?" Trần Vĩnh Hải lạnh lùng cười liên tục: "Nếu không muốn người khác biết trừ phi mình đừng làm, sở cảnh sát gọi điện thoại đến công ty của tôi, bảo tôi tới mang cô đi, nếu không cô cho rằng tại sao tôi lại ở chỗ này!"
Thì ra là thế.
Đôi mắt của Nguyễn Quỳnh Anh rũ xuống: "Thật có lỗi, tôi không muốn làm phiền anh, tôi cũng không biết bọn họ sẽ liên lạc cho anh."
Áy náy của cô, Trần Vĩnh Hải nghe được lại cực kỳ chói tai.
"Vậy cô muốn làm phiền ai?" Đáy mắt Trần Vĩnh Hải u ám, âm thanh rất nhẹ, nhưng tức giận bên trong lại không che giấu chút nào.
Không muốn làm phiền anh, chẳng lẽ còn muốn Trần Cận Phong tới?
Nguyễn Quỳnh Anh không biết trong lòng Trần Vĩnh Hải đang suy nghĩ cái gì, cô lắc đầu, thấp giọng nói: "Tôi không muốn làm phiền ai cả, tôi chỉ nghĩ, chờ đến hết giờ là có thể đi rồi."
Nghe nói vậy, sắc mặt đen thui của Trần Vĩnh Hải mới hơi hòa hoãn lại một chút.
Nhưng rất nhanh, đột nhiên anh nở nụ cười, một nụ cười rất lạnh lùng: "Cho nên cô dự định chờ ở chỗ này đủ mười hai tiếng?"
Nguyễn Quỳnh Anh há to miệng, giọng nói yếu ớt như ruồi muỗi ừ một tiếng.
Đúng là cô nghĩ như vậy.
Không có người nhà, nhưng cô lại không muốn liên lạc với anh.
Phải nói là cô không dám liên lạc với anh, sợ rằng sau khi liên lạc với anh, anh sẽ nói với cô một câu: "Vậy cô ở lại trong đó đi".
Cho nên cô cảm thấy, còn không bằng chờ đến giờ rồi đi ra ngoài.
"Cô thật là!" Trần Vĩnh Hải bị chọc giận quá mà cười lên, nói xong câu này, quay người ra khỏi phòng nghỉ.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn bóng dáng của anh biến mất ở cửa ra vào, trong lòng nhất thời cảm thấy vắng vẻ.
Anh đi rồi sao?
Cơ thể Nguyễn Quỳnh Anh lung lay, ngồi trở lại trên ghế, hai mắt ngây ra.
Đúng là cô đã thừa nhận mình dự định ở lại đây, đủ mười hai tiếng sẽ ra ngoài, lấy tính cách của anh, đương nhiên sẽ thành toàn cho cô.
Trong mắt xẹt qua một tia đắng chát, Nguyễn Quỳnh Anh không yên lòng nhìn chằm chằm vào ti vi, rõ ràng trong ti vi đang chiếu một tiết mục hài, nhưng cô một chút cũng không cười nổi.
Đúng lúc này, cô nghe được tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa.
Cô giương mắt nhìn lại, nhìn thấy Trần Vĩnh Hải vừa mới rời khỏi vậy mà lại trở về.
"Anh…" Nguyễn Quỳnh Anh trừng mắt nhìn, không dám tin vào hai mắt của mình.
Không phải anh đi rồi sao?
"Còn ngồi ở chỗ đó làm gì, ra đây!" Thấy cô ngẩn người, Trần Vĩnh Hải nhíu mày, không kiên nhẫn hô.
Hô xong anh liền đi.
Nguyễn Quỳnh Anh sững sờ đứng dậy, đợi sau khi cô ra khỏi phòng nghỉ, Trần Vĩnh Hải đã không có ở đây, ở cửa chỉ có nam cảnh sát vừa rồi.
Nam cảnh sát nhẹ nhàng gật đầu với cô: "Được rồi cô Quỳnh Anh, cô có thể đi cùng anh Hải."
Nói xong, anh ta lại đưa cho cô một phần tài liệu: "Đây là tài liệu liên quan tới xử phạt của cô, phục vụ xã hội tám tiếng, cô có chấp nhận không?"
“Tôi chấp nhận.” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn hồ sơ kỷ luật trong tay, đáp lại.
Chính là đến cô nhi viện, chăm sóc những đứa trẻ ở đó trong vòng tám tiếng, cô hoàn toàn có thể tiếp nhận được.
So với Nguyễn Trâm Anh phải quét đường tám tiếng, hình phạt này của cô đã là rất nhẹ nhàng.
Ký tên, đưa hồ sơ cho nam cảnh sát, Nguyễn Quỳnh Anh nhìn về phía sau của anh ta, giống như đang tìm kiếm cái gì.
Nam cảnh sát trông thấy động tác này của cô, chỉ về phía sảnh chính: "Anh Hải đang chờ cô ở ngoài đấy."
"Tôi biết rồi, cảm ơn anh." Nguyễn Quỳnh Anh cảm kích cười một tiếng, vượt qua anh ta, chạy chậm về hướng sảnh chính.
Quả nhiên Trần Vĩnh Hải ở trong sảnh chính, đang cùng một nhân viên cảnh sát nói gì đó, ánh mắt thoáng nhìn thấy cô đến đây, liền ngừng nói chuyện.
"Trần Vĩnh Hải, cảm ơn." Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu cảm ơn người đàn ông.
Bây giờ cô mới biết, hóa ra vừa rồi anh không hề rời đi mà là ra ký tên, nộp tiền bảo lãnh cho cô.
"Đi thôi!" Trần Vĩnh Hải không nhìn cô, tay đút ở trong túi, nhanh chân đi ra ngoài.
Nguyễn Quỳnh Anh nhún vai, đuổi theo sát.
Trở lại biệt thự, quản gia Hoàng vừa nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh liền kinh ngạc há to mồm: "Cô Quỳnh Anh làm sao vậy?"
Nguyễn Quỳnh Anh sờ lên khuôn mặt đau nhức, cười xấu hổ: "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ấy mà."
"Chú Hoàng, lấy cho cô ấy viên đá thoa mặt, miễn cho ban đêm lại đi dọa người." Trần Vĩnh Hải ghét bỏ lườm cô một cái, ra lệnh cho quản gia Hoàng.
Quản gia Hoàng đồng ý: "Tôi biết rồi."
"Tôi đi cùng với chú Hoàng." Nguyễn Quỳnh Anh nói, yếu ớt nhìn về phía anh, mong chờ sự đồng ý của anh.
"Tùy cô." Lãnh đạm nói với cô một câu, Trần Vĩnh Hải trực tiếp đi lên lầu trở về phòng.
Anh cầm áo khoác tùy ý ném trên ghế sô pha, giật giật cà vạt, rút ra một bình rượu vang đỏ từ trong tủ rượu rồi mở ra, rót một ly, đi đến trước sô pha ngồi xuống.
Sau đó móc điện thoại ra, bắt đầu gọi điện thoại.
"Ông chủ." Âm thanh của Bảo Quốc từ trong điện thoại vang lên.
Trần Vĩnh Hải lắc ly rượu vang đỏ trong tay, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng: "Đi thăm dò một chút trên mạng xem có video Nguyễn Quỳnh Anh đánh nhau hay không."
Thời điểm ký nộp tiền bảo lãnh, anh hỏi Nguyễn Quỳnh Anh chút chuyện đánh nhau, biết cô chẳng những đánh nhau với Nguyễn Trâm Anh mà còn đánh ở bên lề đường.
Ở nơi đó, không thể không có người qua đường quay lại video.
"Đánh… Đánh nhau?" Bảo Quốc bị nước miếng của mình chẹn họng, có chút không dám tin tưởng lỗ tai của bản thân.
Nguyễn Quỳnh Anh đánh nhau?
Làm sao có thể!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!