CHƯƠNG 97: NHAN HIỂU RA TAY
Ánh của mắt Bành Mộng vẫn luôn ở trên người Tần Hằng, hoàn toàn không có chú ý tới, người đàn ông bên cạnh chiếc xe Cadillac
“Này, mỹ nữ, vội vã như vậy làm gì chứ…” Người đàn ông ngăn ở trước mặt Bành Mộng, nhìn Bành Mộng ở khoảng cách gần như vậy, càng thêm làm anh ta kích động, mỹ nữ này không chỉ xinh đẹp bình thường, đôi mắt sáng liếc nhìn, môi hồng răng trắng, xinh đẹp lộng lẫy, đem tất cả các từ ngữ ca ngợi dùng ở trên người cô ấy đều không quá đáng.
Bành Mộng không nói gì, nhìn người đàn ông một chút, liền muốn tránh ra từ bên cạnh, nhưng mà người đàn ông lại ngăn tại trước người cô ta.
“Mỹ nữ, đừng đi mà, trời nóng như vậy, lên xe ngồi một chút..”. Người đàn ông gian trá nhìn mặt của Bành Mộng, chỉ nhìn, đã khiến cho thân thể của anh ta rất hưng phấn.
“Cút!” Bành Mộng mắng một câu, nhìn xem ánh mắt dâm đãng của người đàn ông, Bành Mộng cảnh giác lùi về sau một bước, hung hăng mắng người đàn ông một câu.
“Đến cả âm thanh cũng dễ nghe như vậy” Người đàn ông vô sỉ cười, đầu óc và thân thể của anh ta đều đã rất hưng phấn, lúc này, anh ta chỉ có một cái ý niệm trong đầu, là ôm cô gái trước mặt này vào trong xe.
“Mỹ nữ, tới đi, lên xe anh dẫn em đi mua đồ…” Đầu óc người đàn ông đã bị tinh trùng hoàn toàn chiếm cứ, anh ta đột nhiên giống con sói gian xảo, giang hai tay ra, nhào về phía Bành Mộng.
“Á!” Bành Mộng bịt lấy lỗ tai kêu to lên.
“Bịch bịch…” Khi người đàn ông sắp thành công, một bàn tay đánh lên trên đầu anh ta.
“Á…” Người đàn ông bị đánh phía trên phải lảo đảo một cái, lỗ tai vang lên ong ong, anh ta lập tức giận, chuẩn bị xoay người để đánh lại người tập kích mình, nhưng là anh ta vừa quay đầu lại, Tần Hằng nhìn chằm chằm anh ta, lại là một bàn tay nữa đánh đến, đánh cho người đàn ông mắt nổ đom đóm.
Tần Hằng bắt lấy đầu của người đàn ông, một cưới đá vào mông người đàn ông, anh ta lăn đến trên thân xe Cadillac, hai chiếc răng cửa của người đàn ông đập vào khiến cho sơn ở chiếc xe cũng tróc ra, ngoài miệng người đàn ông tràn đầy máu tươi.
“Cút!” Tần Hằng hung hăng mắng một câu với người đàn ông.
Người đàn ông bị Tần Hằng đánh cho ngơ ngác, anh ta vội vội vàng vàng chạy vào trong xe, lái xe chạy như một làn khói.
Tần Hằng lúc này mới nhìn thoáng qua Bành Mộng, muốn nhìn một chút xem cô ta có bị thương hay không, lại phát hiện cô ta dường như có chút hoa si mà nhìn anh, Tần Hằng hơi sững sờ, quay người liền đi.
“Tần Hằng, cám ơn anh.” Bành Mộng theo tới bên người Tần Hằng, cười đùa nói, quả nhiên Tần Hằng vẫn là chàng trai nhiệt huyết ngày đó đã cứu mình.
“Cô có thể đừng đi theo tôi nữa được không?” Tần Hằng dừng lại, nhìn Bành Mộng nói, Bành Mộng lẳng lặng mà nhìn chằm chằm vào con mắt của Tần Hằng.
“Tôi sẽ không quấy rầy anh, nếu như anh chê tôi phiền, tôi cũng không nói chuyện…” Bành Mộng càng cảm thấy, Tần Hằng chính là người kia ở trong sinh mệnh của cô ta.
“Cô vẫn luôn đi theo tôi làm gì!” Trong ánh mắt Tần Hằng lộ ra sự bất lực.
“anh hẳn là rõ ràng, tôi thích anh mà.” Bành Mộng nói giống như không còn gì cố kị cả.
“Tôi nói rõ với cô, tôi đối với cô một chút cảm giác đều không có!” Tần Hằng có chút nóng nảy nói.
“Nói bậy, không thích tôi vậy tại sao vừa rồi anh lại cứu tôi?” Bành Mộng không hề tin tưởng, Tần Hằng vừa rồi cứu cô ta, chỉ bởi vì chính nghĩa.
Lời của Bành Mộng, khiến não của Tần Hằng cũng không thông ,anh biết vừa rồi nghe được tiếng kêu của Bành Mộng, trong lòng của anh quả thực rất gấp gáp. Đây không phải cái hiện tượng tốt, Tần Hằng nhất định phải lập tức chặt đứt.
“Cô Bành, điều kiện của cô tốt như vậy, trong nhà lại là người kinh doanh, mà tôi chỉ là một học sinh nghèo không đáng một đồng, tôi thực sự không hiểu rõ, vì sao cô nắm chặt tôi không thả chứ?” Tần Hằng cau mày hỏi.
“Đúng vậy, anh nói đã rất rõ ràng, điều kiện của tôi tốt như vậy, mà anh chỉ là một học sinh nghèo, vì sao anh lại chướng mắt tôi chứ?” Bành Mộng không tránh né chút nào mà nhìn vào mắt của Tần Hằng, lại đem nguyên câu hỏi của Tần Hằng hoàn trả về.
Tần Hằng không biết nên trả lời Bành Mộng thế nào, anh chỉ tức giận nhìn Bành Mộng một chút, quay người liền đi về phía trước, Bành Mộng cũng không cam chịu yếu thế, cũng đi phía sau, cô ta quyết định, bất luận Tần Hằng đi đến chỗ nào, đều sẽ đi theo, chỉ là không chủ động nói chuyện cùng Tần Hằng.
Hiện tại lại nói chuyện cùng anh, chỉ có thể khiến anh càng thêm chán ghét cô ta.
Tần Hằng đi vào một quán quà vặt đường phố, gọi một phần mì xào với ông chủ.
Bành Mộng không nói gì ngồi ở bên cạnh Tần Hằng, Tần Hằng chỉ coi như cô ta không tồn tại.
“Bạn học, bạn gái của cậu ăn gì?” Bà chủ hỏi Tần Hằng, Tần Hằng bất lực chuẩn bị giải thích cho bà chủ, là anh và Bành Mộng không hề có một chút quan hệ gì, chỉ là Bành Mộng cướp lời trước: “Dì ơi, cháu giống như anh ấy là được rồi.”
Nhìn bà chủ đi nấu mì, Bành Mộng khẽ cười, mà mặt Tần Hằng lại đen sắp chết.
Hai bát mì cùng lên một lượt, Tần Hằng húp mấy ngụm, một tô mì chỉ thấy đáy, anh cũng mặc kệ Bành Mộng, trả tiền, liền đi.
“Cô gái, hai người các cháu cãi nhau đúng không, cái này không được đâu, còn đang nói chuyện yêu đương sao, đã vứt cháu lại chạy đi, tên nhãi này cũng quá kém rồi…” Bà chủ nói với Bành Mộng vẫn đang ngồi ở trên bàn ăn.
Bành Mộng thản nhiên cười cười với bà chủ, ánh mắt lại nhìn về phía bóng lưng rời đi của Tần Hằng, thẳng đến không nhìn thấy, cô ta mới tiếp tục ăn mì…
Bệnh viện nhân dân số một T thành.
Chung Khiết ở trên giường bệnh ngủ hơn ba tiếng đồng hồ, bình truyền nước cũng đã được y tá mang đi, cô ta chậm rãi tỉnh lại.
“Chung Khiết, cô đã tỉnh rồi.” Bên cạnh giường bệnh của Chung Khiết, bọn người Nhan Hiểu, Trần Tịnh Dung, Quách Á Nhiên đang ở đó, Lâm Kiều cùng Trương Hiểu Nhã lúc này nào còn dám trưng sắc mặt ra cho Chung Khiết nhìn, bọn họ đang lấy lòng cười cười, nội tâm lo lắng bất an, sợ Chung Khiết sẽ tính toán nợ cũ với bọn họ.
“Các người…” Chung Khiết bị nhiều người nhìn giống như động vật trân quý như vậy, còn thật sự không thích ứng, cô ta muốn ngồi dậy, những người khác đỡ Chung Khiết tựa vào bên trên chỗ tựa lưng của giường bệnh.
“Mọi người đừng như vậy, tôi không sao mà, mọi người bận bịu công việc của mình đi, không cần phải để ý đến tôi…” Chung Khiết nhìn những người khác nói.
“Chúng tôi đều không có việc gì mà, hiện tại thân thể của cô là quan trọng nhất.”
“Đúng vậy, Chung Khiết, cô có gì cần liền nói với tôi, tôi giúp cô làm, lúc đi đến đây tôi có mua dứa, để tôi cho cô ăn…”
Lâm Kiều và Trương Hiểu Nhã lúc này đang tích cực lấy lòng Chung Khiết.
Trong lòng Quách Á Nhiên đặc biệt xem thường bọn họ, vừa rồi khi Chung Khiết chưa tỉnh, hai người bọn họ ở bên cạnh cái lo nghĩ cái này cái kia, một lát lại chạy vòng vòng, một lát lại ngồi ở trên ghế nghĩ linh tinh, làm bản nháp, luyện tập xem lát nữa nói chuyện với Chung Khiết như thế nào.
“Không cần đâu.” Chung Khiết khẽ cười cười, cô ta cũng không phải là người mang thù.
“Chị Trần lúc nào, chúng ta về Kim Lăng đi?” Trước đó khi ở T thành, Chung Khiết nghe Trần Tịnh Dung nói qua cùng mấy người, bọn họ đã đã đặt xong vé máy bay khứ hồi.
“Cô cũng đừng quan tâm.” Trần Tịnh Dung cầm tay Chung Khiết, đối với chuyện xảy ra ngày hôm qua, trong nội tâm cô ta cũng cảm thấy đặc biệt có lỗi với Chung Khiết: “Chờ một lát nữa tôi lùi vé máy bay lại, chúng tôi đều ở đây với cô, cô chỉ cần ở lại dưỡng bệnh là được rồi.”
Lúc đầu, Trần Tịnh Dung là chuẩn bị để cô ta cùng Quách Á Nhiên ở lại chăm sóc Chung Khiết, nhưng ba người Nhan Hiểu cũng chủ động yêu cầu ở lại, lúc này nếu như bọn họ đi, vậy đơn giản là muốn chết.
“Không cần.” Chung Khiết nghe Trần Tịnh Dung nói xong, không hề nghĩ ngợi, liền quả quyết bác bỏ ý nghĩ của cô ta, Chung Khiết cho tới bây giờ đều không nghĩ tới, bởi vì chuyện của chính mình, mà làm chậm trễ thời gian của những người khác: “Vé máy bay không cần lùi lại, chúng ta liền theo kế hoạch cũ trở về…”
“Cô đừng tùy hứng, hiện tại thân thể của cô sao có thể tùy tiện di động, cô không cần phải để ý đến chúng tôi, coi như trở lại Kim Lăng, cũng không bận rộn như vậy, chúng tôi ở cùng cô dưỡng bệnh ở đây là được rồi…” Trần Tịnh Dung hiện tại chỉ muốn Chung Khiết dưỡng thương cho tốt.
“Đúng vậy, Chung Khiết, cô đừng suy nghĩ nhiều.”
“Chúng ta là một chỉnh thể, sao có thể bỏ cô lại.”
“Không nhìn thấy cô tốt lên, trong lòng chúng tôi đều lo lắng.”
Mấy người Nhan Hiểu cũng đang thuyết phục Chung Khiết.
Chung Khiết mỉm cười lắc đầu, bị nhiều người như vậy quan tâm, trong lòng của cô ta cảm thấy đặc biệt ấm áp, thế nhưng là cô ta vẫn là không thể tiếp nhận, hi sinh lợi ích của người khác đến chiều theo ý mình. Trần Tịnh Dung chỉ là người quản lý của công ty Xướng Mộng, lần này tài chính tới T thành là có hạn, tiền lùi vé máy bay chắc chắn là do cô ta bỏ ra, các cô ấy ở lại T thành chăm sóc cô ta, dù sao vẫn cần dừng chân đi, đây cũng là một khoản chi phí không nhỏ.
“Chị Trần, ý tốt của mọi người tôi xin nhận, nhưng thực sự tôi không cần, mọi người đừng nhìn trên người tôi có mấy chỗ vết thương phải băng bó, trên thực tế là vết thương nhỏ, lại nói, T thành cách Kim Lăng cũng không xa, ở T thành, tôi sẽ ngoan ngoãn ở bệnh viện khám bệnh… Lần này liền nghe tôi được không? Tiến hành theo kế hoạch cũ của chúng ta đi.”
Tất cả mọi người không nói gì mà nhìn xem Chung Khiết, trong mắt Trần Tịnh Dung tràn đầy nhu tình, cô ta ở cùng Chung Khiết lâu như vậy, tại sao lại không hiểu tâm tư của Chung Khiết chứ?
“Được, vậy thì theo như cô nói.” Trần Tịnh Dung lúc này chỉ có thể đồng ý thỉnh cầu của Chung Khiết.
“Không có chuyện gì, chị Trần, khi nào chúng ta lên máy bay?” Chung Khiết nhẹ nhàng cười cười.
“Tám giờ tối ngày hôm nay…”
“Ồ, vậy chúng ta ăn cơm trưa, liền về khách sạn, thu dọn một chút, lại nghỉ ngơi một lát, không sai biệt lắm thì cũng đến thời gian.”Chung Khiết nghĩ nghĩ nói.
Sau khi thương lượng xong, Quách Á Nhiên đến nhà ăn gọi cơm cho Chung Khiết, sáu cô gái khó có được mà ở trong một gian phòng vui vẻ hòa thuận ăn một bữa cơm.
Cơm nước xong xuôi, Trần Tịnh Dung liền làm thủ tục xuất viện cho Chung Khiết, bác sĩ nhắc nhở việc đầu tiên khi quay lại Kim Lăng là nhất định phải đến trong bệnh viện khám.
Sáu cô gái lái hai chiếc xe cho thuê, lái về khách sạn.
Vừa về tới khách sạn, Nhan Hiểu, Lâm Kiều, Trương Hiểu Nhã tích cực chủ động thu dọn đồ đạc cho Chung Khiết, rất nhanh, hành lý của Chung Khiết đã được thu dọn tốt.
“Cảm ơn.” Chung Khiết cảm kích nói một tiếng.
“Đừng mà, đây là chúng tôi phải làm, vậy được, trước tiên Chung Khiết nằm nghỉ ở trên giường đi, chờ sáu rưỡi chúng ta tới gọi cô…” Nói xong, ba người Nhan Hiểu liền đi ra ngoài.
Chung Khiết ngồi ở trên giường, cô ta lấy điện thoại di động ra, hiện tại Tần Hằng sẽ không có chuyện gì đi? Chung Khiết rất muốn nghe giọng nói của Tần Hằng, trong lòng cô ta suy nghĩ một lát, nhấn xuống cái tên Tần Hằng ở trong danh bạ, cô ta nghĩ kỹ, tạm thời trước sẽ không nói với Tần Hằng chuyện cô ta bị thương, nếu không anh ấy sẽ lo lắng, chờ đến Kim Lăng, anh ấy sẽ biết mọi chuyện thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!