CHƯƠNG 70: TẤT CẢ ĐỀU LÀ VÌ TẦN HẰNG.
Bọn họ ăn xong cơm, cùng Thái Tư đi ra ngoài.
Lúc này, đúng lúc có nhân viên của nhà ăn đang dỡ hàng, xe hàng có chút quen mắt, hình như là chiếc ở cửa nhà hàng tây San Diego lần trước, từ trên xe dỡ xuống có những thực phẩm quý giá như tôm hùm, hải sâm, bào ngư, khiến cho bọn người Lưu Hồng không khỏi nhìn thêm hai cái.
“Số hàng này là từ đâu vậy, nhìn chất lượng cũng thật không tệ.” Người của nhà ăn đang kiểm tra hàng, nói với người đưa hàng.
“Tôm hùm là ở Canada, hải sâm là ở Úc, bào ngư là của Đức….anh cứ yên tâm là được rồi, mỗi loại đều là hàng cao cấp trên thế giới đó.” Người đưa hàng nói.
“Cho tôi xem giấy tờ lô hàng này của các người đi, để tôi xem cập bến lúc nào.” Người đưa hàng vội vàng đưa cho người của nhà ăn một quyển sổ, đây là số liệu chính thức, ghi chép tỉ mỉ thông tin của các loại hàng này.
“Haiz, anh còn không tin bọn tôi, thứ cho các anh nhất định toàn là thứ tốt nhất Kim Lăng đó, số hàng này đều được hải quan nghiệm thu 1 tiếng trước, tuyệt đối là tươi ngon nhất.” Người đưa hàng cười nói.
“Ừm.” Người của nhà ăn xem xong đơn từ thì gật gật đầu, lúc này, những nhân viên khác của nhà ăn lựa chọn xong những thực phẩm cần dùng: “Số còn thừa thì các anh đưa tới đâu?”
“Đưa đến nhà hàng tây San Diego trước, tuy là đồ thừa mà các người chọn ra để lại, nhưng mấy cái này vẫn là thực phẩm cao cấp nhất, chắc là ở cả Kim Lăng cũng chỉ kém hơn khách sạn của các người thôi.” Người đưa hàng vừa nói, vừa dọn thực phẩm lên xe.
Đám người Lưu Hồng nhìn cảnh này mà ngây ngốc, thực phẩm của nhà hàng tây San Diego vậy mà lại là đồ lựa ra còn thừa ở chỗ này? Đây há không phải là nói đồ ăn thức uống ở chỗ này còn cao cấp hơn cả San Diego sao! Hơn nữa còn là hàng cập bến trong một tiếng rồi được vận chuyển tới đây, cái này sao có thể?
Lúc này Lưu Hồng đang nhớ lại khẩu cảm, mùi vị của đồ ăn ăn trong nhà ăn lúc nãy, lúc này không phải là ‘hình như’, mà là ‘quả thực’ còn ngon hơn đồ ăn nhà hàng tây San Diego nữa.
Ngay lập tức, một sự đau lòng đồng thời xuất hiện trong lòng của Lưu Hồng, Phùng Hữu Lan và Lý Na.
Phải biết, ăn một nữa ở San Diego phải tiêu hết mấy trăm triệu, trưa hôm nay bọn họ còn xảy ra một trò cười rất lớn nữa.
Không ngờ, trong Tử Huyên Khách Xá, bọn họ vậy mà lại được miễn phí ăn đồ ăn mấy trăm triệu trong San Diego, hơn nữa nguyên liệu được dùng còn tươi ngon hơn cả San Diego nữa.
Bọn họ ở không không trong Tử Huyên Khách Xá một tuần lễ, vậy mà chưa ăn qua một bữa ở đây.
Cứ tính một ngày ba bữa của bọn họ ở Tử Huyên Khách Xá bằng với ăn một bữa ở San Diego, thì cũng đã lãng phí bảy bữa, theo như tiêu chuẩn thu phí của San Diego, đây cũng tương đương với một tỷ năm, tỷ sáu rồi đó!
Nghĩ đến mới chớp mắt đã tổn thất nhiều tiền như vậy, đáy lòng của bọn người Lưu Hồng lại giống như đang bị ai đó cầm dao khứa ra từng mảnh vậy.
“Các bà không sao chứ?” Thái Tư quan tâm mà hỏi một câu. Sao sắc mặt ba người này lại trắng toát như vậy chứ?
“Lo cho mình trước đi.” Lưu Hồng trừng Thái Tư một cái, nghĩ đến một tuần này, Thái Tư đều ăn cơm ở cổng Tây, bà ta nhìn Thái Tư càng không thuận mắt, giống như Thái Tư đã chiếm một món hời rất lớn từ chỗ bà ta vậy.
Sau khi dạo quanh con đường vườn trong sân, cuối cùng trong lòng đám người Lưu Hồng cũng cảm thấy khá hơn. Nhưng có một điều bọn họ có nghĩ thế nào thì cũng không hiểu, tại sao dịch vụ ăn uống ở Tử Huyên Khách Xá lại cao cấp hơn nhà hàng Tây San Diego chứ? Đây chỉ là một khách sạn nát sắp đóng cửa thôi mà.
Lúc này, bọn họ đúng lúc đi tới gần cửa lớn của khách sạn.
“Xin lỗi thật ngại quá, xin các người khoan đi qua đã, các người có thể đi vòng từ phía bên kia.” Một người đàn ông mặc đồ vest đi giày da vươn tay chặn bọn họ, nhìn dáng vẻ thì là một nhân viên công tác.
“Ò, được.” Lưu Hồng thấy người đàn ông này đẹp trai quá, hoa si mà đáp một tiếng, cùng đám người Phùng Hữu Lan đứng ở một bên, chỉ nhìn soái ca.
Chỗ này có tới mấy nhân viên, ai nấy đều có dáng người cao lớn, còn mang tai nghe có mic, thần sắc nghiêm túc, thỉnh thoảng nói gì đó với mic.
Vài phút sau, vài nhân viên đột nhiên trở nên căng thẳng, nhìn về phía cửa.
Một chiếc xe sang xịn xò chầm chậm lái tới cửa, một người nước ngoài bước xuống xe, một người đàn ông nước T mang dáng dấp của một cán bộ lãnh đạo ở xung quanh lập tức tiến lên trước chào và bắt tay người nước ngoài, sau vài câu chào hỏi thông qua phiên dịch ở bên cạnh, lãnh đạo bên nước T đã mời người nước ngoài bước vào cửa lớn của Tử Huyên Khách Xá.
Đi theo vào còn có vài phóng viên, giơ máy ảnh chụp điên cuồng về phía hai người, nhân viên công tác mặc đồ vest đi giày da thì bảo vệ ở bên cạnh bọn họ.
Bọn họ vừa đi, lãnh đạo bên nước T vừa giới thiệu Tử Huyên Khách Xá với người nước ngoài thông qua nhân viên phiên dịch, người nước ngoài nhìn cảnh trí ở xung quanh, thỉnh thoảng gật đầu một cái.
Khi đi qua bọn người Lưu Hồng, chỉ nghe lãnh đạo bên nước T nói.
“Tử Huyên Khách Xá này là để Kim Lăng chúng tôi dùng để chiêu đãi những vị khách tôn quý nhất, chỗ này đã từng tiếp đãi qua ông Seaville, Bộ trưởng Ngân khố Hoa Kỳ, Giáo sư Prinz, Hiệu trưởng Đại học Oxford ở Vương quốc Anh, và ông Simon, Tổng Giám đốc UNESCO …
Người nước ngoài nghe xong thì gật gật đầu, nói một tràng tiếng nước ngoài, phiên dịch vội vàng dịch lại.
“Công sứ Yaya Toure nói rằng ông rất vinh dự được ở chỗ mà mà rất nhiều người ưu tú đã từng ở, cũng hy vọng rằng chuyến đi tới Kim Lăng này sẽ thu hút nhiều đầu tư hơn từ Kim Lăng cho Cộng hòa El Salvador…”
Một hàng người vừa nói, vừa đi về một sảnh hội nghị lớn ở trong đình viện.
Bọn người Lưu Hồng nghe thấy những lời nói lúc nãy thì đều kinh ngạc.
Tử Huyên Khách Xá mà bọn họ ở rốt cuộc là một khách sạn thế nào? Mà ngay cả những nhân vật ngầu lòi như công sứ một nước, bộ trưởng ngân khố nước mỹ, Hiệu trưởng Đại học Oxford cũng được tiếp đãi qua chứ.
Liên tưởng đến hành động kỳ quái của cô tiếp tân khi không cho bọn họ kéo dài thời gian thuê phòng trước đó, và thực phẩm cao cấp trong nhà ăn, Lưu Hồng càng lúc càng cảm thấy Tử Huyên Khách Xá có thể là không đơn giản như bọn họ tưởng tượng.
Lưu Hồng lập tức mở điện thoại ra, tìm kiếm tư liệu về Tử Huyên Khách Xá.
Bọn người Lưu Hồng nhìn thấy kết quả tra tìm thì hoàn toàn đơ người.
Bốn chữ ‘Nhà khách quốc gia’ gần như đã làm mờ mắt chó của bọn họ rồi.
Bọn họ vậy mà lại ở trong một trong số ít những nhà khách quốc gia ở thành phố Kim Lăng, cũng là ở miền đông nước T, chả trách không cho kéo dài thời gian thuê phòng, thực phẩm dùng trong bữa ăn còn tốt hơn cả nhà hàng San Diego, tất cả đều đã sáng tỏ rồi.
Đây là nơi đã tiếp đãi qua vô số nhân vật chính trị quyền quý, người bình thường cho dù có tiền cũng không thể đặt được phòng ở đây, mà bọn họ, mấy bà cô đến từ huyện nhỏ đông bắc lại ở đây cả một tuần lễ.
Sớm biết, bọn họ chắc chắn sẽ hưởng thụ cho đàng hoàng.
Chỉ tiếc là mai bọn họ phải đi rồi.
Một lát sau, ánh mắt của Lưu Hồng phóng lên người Thái Tư đang đứng ở một bên, giống như con chó đói khát nhìn thấy khúc xương vậy, ánh mắt đều sáng rực lên.
“Ờm…tôi về trước đây.” Thái Tư bị bọn họ nhìn đến hoảng loạn.
“Đừng đi mà, Thái Tư, ngày mai bà cũng phải đi mà hả?” Lưu Hồng sáp đến trước Thái Tư hỏi.
“Tần Hằng đã giúp tôi kéo dài thời hạn rồi, tôi còn có thể ở đây thêm mấy ngày nữa.” Thái Tư nhỏ tiếng nói, bà cảm thấy bọn người Lưu Hồng bây giờ giống như là sói đói vậy, đôi mắt đỏ bừng, như có thể ăn sạch bà bất cứ lúc nào vậy.
“Thái Tư…à không, chị Thái, chị kêu con rể chị giúp bọn tôi gia hạn thêm mấy ngày đi, bọn tôi muốn ở đây với chị.” Lưu Hồng lúc này ngay cả xưng hô cũng thay đổi rồi, bà ta chắc chắc không kêu được Tần Hằng, trước mắt thì niềm hy vọng duy nhất chính là Thái Tư.
“Đúng đó, chị Thái, chị giúp bọn tôi nói với con rể của chị đi, chị quên rồi sao, vé máy bay tới còn là bọn tôi ra cho chị nữa đó.”
“Vé máy bay gì chứ, chúng ta mua tấm vé máy bay cho chị Thái là nên làm thôi, tin chắc chị Thái sẽ nể tình ở quê mà chắc chắn sẽ giúp chúng ta gia hạn thời gian ở phòng thôi.”
Ba người bọn họ thật sự muốn ở đây thêm mấy ngày nữa, nhiều vĩ nhân ở đây qua như vậy, có thể hưởng chút linh khí của người ta, đồng thời sau này khi bốc phét với bạn bè họ hàng, nói mình đã từng ở nhà khách quốc gia qua thì tuyệt đối có thể trở thành tiêu điểm đó.
“Được thôi.” Thái Tư cũng không phải là người so đo tính toán chi ly, nên cũng đồng ý.
Thái Tư gọi cho Tần Hằng một cuộc, bảo Tần Hằng gia hạn phòng cho đám người Lưu Hồng.
Trước đây Chung Khiết có nói qua với bà, thực ra gia cảnh của Tần Hằng cũng không tệ, lúc đó Thái Tư vẫn không tin lắm, lúc này, bà ta tin rồi, nhưng gia cảnh Tần Hằng rốt cuộc lớn đến thế nào, thì Thái Tư không biết, đợi có thời gian sẽ hỏi Chung Khiết cho đàng hoàng.
“Cảm ơn chị Thái, chị Thái nghỉ ngơi đi.” Sau khi đám người Lưu Hồng cung kính mà tiễn Thái Tư đến phòng thì bọn họ liền đi dạo trong đình viện, sau khi biết chỗ này là nhà khách quốc gia thì ngay cả nhà vệ sinh trong nhà khách, bọn họ cũng cảm thấy còn thơm hơn bên ngoài nữa.
Ba người phụ nữ chụp choẹt đủ kiểu, mấy cái này chính là chứng cứ để sau này bọn họ nói mình đã từng đến nhà khách quốc gia qua.
Chụp đến hai tiếng đồng hồ, bọn họ cuối cùng mới hài lòng mà về phòng.
“Không ngờ, thằng Tần Hằng đó vậy mà lại có thể đặt được phòng ở nhà khách quốc gia, bây giờ nghĩ lại, thằng đó có vẻ ngoài khá đẹp trai đó.” Phùng Hữu Lan ngồi trên giường, xem ảnh trong điện thoại và nói.
“Vốn dĩ thấy cậu ta ăn mặc chả ra sao, đồng hồ cũng chả có lấy một cái, lại tìm một người phụ nữ nghèo như Chung Khiết, còn tưởng cậu ta cũng là một tên nghèo chứ, bây giờ xem ra, cậu ta hình như không có đơn giản như vậy à nha.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!