Du Minh thống kê đơn giản lại một chút, hơn hai mươi phú nhị đại góp cho anh ta gần một trăm hai mươi tỷ.
Nhìn có vẻ như là không ít, nhưng mà cách bảy nghìn năm trăm tỷ mà nói vẫn là hạt cát trong sa mạc.
Những phú nhị đại khác đều nhìn ra được chút tiền mà bọn họ cho quá ít, muốn trợ giúp nhà họ Du vượt qua nguy cơ lần này căn bản không có khả năng.
“Chúng ta có một chút tiền như vậy, còn chưa tới một nghìn năm trăm tỷ, thật là ngại quá?”
“Đúng rồi đó, cái này so với việc không cho có khác nhau chỗ nào đâu?”
“Nhưng mà chuyện này bị truyền đi ra ngoài thì sẽ bị người đời chế giễu, chúng ta đều là phú nhị đại ở Lâm An, cuối cùng vẫn không thể cứu sống nhà họ Du, nhất là những người đang nhằm vào nhà họ Du, muốn hãm hại nhà họ Du, lại càng cười vui vẻ hơn nữa?”
“Để bây giờ tôi gọi điện thoại cho ba của tôi, kêu ông ấy cho nhà họ Du ba trăm tỷ?”
…
Du Minh ngăn cản phú nhị đại chuẩn bị gọi điện thoại cho ba mình, anh ta cảm thấy vô cùng biết ơn với nhóm phú nhị đại: “Các anh em, cảm ơn mọi người, tâm ý của mọi người đối với Du Minh, tôi rất rõ ràng ngày hôm nay mọi người có thể đứng ra giúp đỡ cho tôi, tôi đã rất cảm động rồi?”
“Nhưng mà tập đoàn Hoa Hiệp phải làm sao bây giờ đây, cậu Du, chú Du không có tiền, tập đoàn Hoa Hiệp có phải sắp phá sản rồi không…”
“Sống chết có số, phú quý do trời! Cứ phó thác cho trời thôi?” Lúc này tâm trạng của Du Chí Hòa vô cùng bình tĩnh, mở miệng nói, nhưng mà trong lời nói lại là sự thê lương vô hạn.
“Không?”
Du Minh nhìn về phía ba của mình, nói một cách quả quyết: “Ba ơi, mặc dù là không đủ tiền nhưng mà chỉ cần mỗi người chúng ta đoàn kết với nhau, con tin tưởng là con người có thể chinh phục cả bầu trời, không có khó khăn nào là không thể vượt qua, tập đoàn Hoa Hiệp vĩnh viễn sẽ không sụp đổ?”
“Đúng vậy, chú Du có đủ lòng tin, người có thể dời núi thái sơn?”
“Tập đoàn Hoa Hiệp đã bén rễ ở Lâm An lâu như vậy, là nơi đảm bảo chén cơm của rất nhiều gia đình, tập đoàn Hoa Hiệp mà ngã xuống, thế thì người ở Lâm An cũng sẽ không chống được?”
…
Long Nghiên im lặng đứng ở một bên nhìn tất cả những chuyện xảy ra, cái gọi là người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, cô ta biết rằng bảy nghìn năm trăm tỷ mới là điểm mấu chốt để phá vỡ cục diện, không có tiền thì cũng chỉ có thể phó thác cho trời mà thôi.
Cô ta lặng lẽ đi ra khỏi phòng làm việc, đứng trong hành lang ở bên ngoài đi tới đi lui, Long Nghiên nghĩ tới một người có thể giải quyết tình hình khốn khó trước mắt, đó chính là… Tần Hằng.
Mặc dù hiện tại Long Nghiên còn không biết vị trí gia tộc của Tần Hằng đến tột cùng là sự tồn tại như thế nào.
Nhưng mà từ thái độ của nhà họ Du đối với anh, thái độ của nhà họ Chung ở Yên Kinh đối với anh, ngay cả Khổng Qúy Quân ở T thành cũng là thuộc hạ của anh, còn có trong hôn lễ của Du Minh và chị xuất hiện người em trai gọi là “cậu hai” của anh ta, có thể ra lệnh cho những người khách quý đến tham dự.
Không thể nghi ngờ gì, gia tộc này rất cường đại, có lẽ là cường đại đến nỗi cô ta không có cách nào tưởng tượng được.
Mặc dù Tần Hằng nói anh đã bị trục xuất khỏi gia tộc, nhưng mà chuyện đời khó liệu, có lẽ hiện tại anh đã trở về rồi?
Bất kể như thế nào thì cô ta cũng đều cảm thấy người có khả năng giải quyết được cục diện trước mắt nhất đó chính là Tần Hằng.
Long Nghiên lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ điện thoại, nhìn thấy tên Tần Hằng, trái tim của cô ta không khỏi rung động.
Đã lâu lắm rồi cô ta không gọi điện thoại cho Tần Hằng, kể từ ngày Tần Hằng và chị kết hôn, cô ta đã khóa trái tim của mình lại.
Cô ta vẫn đang cố gắng thử quên Tần Hằng, trước ngày hôm qua chắc chắn có hiệu quả, ít nhất là cô ta cũng sẽ không mơ thấy Tần Hằng vào buổi tối, nhưng mà lúc này nhìn hai chữ Tần Hằng đang hiển thị ở trên màn hình điện thoại di động, tình cảm vốn dĩ đã ngủ yên của cô ta lại trở nên kích động một lần nữa.
Hình ảnh của Tần Hằng lại xuất hiện trong đầu của cô ta, làm cho cô ta thất thần.
Long Nghiên hít vào một hơi thật dài nhấn xuống dãy số của Tần Hằng.
Lúc này ở Yên Kinh, Tần Hằng đang mang theo một giỏ trái cây đi vào trong bệnh viện Nhân Tâm, phòng bệnh của Đới Tiền Bách.
Trong phòng bệnh, Đới Tiền Liễu vừa mới cho anh trai ăn cơm xong xuôi, lúc này đang dọn dẹp bát đũa, nhìn thấy Tần Hằng bước vào, hai anh em bọn họ đều vô cùng vui vẻ.
“Tần Hằng, sao anh lại đến đây?” Đới Tiền Bách lại muốn bước xuống từ trên giường chào hỏi anh.
“Từ từ thôi, anh Đới, tôi cũng không phải là người ngoài, anh khách sáo với tôi như vậy làm cái gì.” Tần Hằng vội vàng bước lên để Đới Tiền Bách nằm xuống giường.
Tần Hằng và Đới Tiền Liễu nói chuyện với nhau một chút, vết thương của Đới Tiền Bách đã khôi phục rất tốt.
“Anh Đới, ngày hôm nay đến đây thăm anh là tôi mang đến cho anh một tin tức tốt?”
Tần Hằng cười nhìn Đới Tiền Bách rồi nói: “Lần này về chuyện vết thương của anh, trưởng khoa Diệu đã xin với cấp lãnh đạo cho anh bị tai nạn lao động, đây là tài liệu tôi đã chụp lại, nói cách khác, lần này chi phí nằm viện của anh đều là do Yên Đại phụ trách, anh cũng không cần phải trả tiền cho tôi đâu?”
Tần Hằng đưa tài liệu xác nhận Đới Tiền Bách bị tai nạn lao động mà anh đã chụp trong điện thoại cho Đới Tiền Bách nhìn một chút, em gái Đới Tiền Liễu cũng đến gần nhìn xem.
“Thật sự quá tốt rồi, anh, anh không cần phải đòi xuất viện kiếm tiền trả lại cho anh Hằng?” Đới Tiền Liễu vui mừng nhìn Đới Tiền Bách, lên tiếng nói.
“Con bé này, anh nói nhanh chóng trả tiền lại cho Tần Hằng hồi lúc nào chứ? Dựa vào mối quan hệ của anh với Tần Hằng, anh có cần trả không hả, cho dù anh không trả lại cho cậu ấy thì anh Tần của em còn có thể nói anh cái gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!