CHƯƠNG 223: KẺ THÙ GẶP MẶT
Hai ba ngày nay, Tần Hằng vẫn luôn ở trong khách sạn Tây Hồ, luyện tập võ công dưới sự hướng dẫn của Chử Xuân Thủy. Nơi luyện công là phía Tây của khách sạn, nơi này xây lên một đình viện diện tích rất lớn, đình viện gần với Tây Hồ, có thể ngắm được cảnh đẹp của Tây Hồ.
Tần Hằng thấy vua Brunei thường đi cùng Chử Xuân Thủy, xem thái độ của ông chắc là muốn Chử Xuân Thủy mau chóng về nước, nhưng Chử Xuân Thủy vẫn luôn trì hoãn.
Sáng ngày thứ tư, Tần Hằng và Chử Xuân Thủy đang luyện công bên hồ.
Chợt nghe có người nói chuyện: “Chử Xuân Thủy, cái đồ đê tiện này, cô được đấy!”
Tần Hằng giật mình, anh nghe ra người này cũng sử dụng võ công “truyền thanh nhập mật”, nhưng khi sử dụng võ công này âm thanh cũng sẽ thay đổi, nên lần trước lúc Chử Xuân Thủy dùng nó, Tần Hằng cũng không nghe được giọng nói của bà.
“Tiền bối, là Bích Ngọc Bà Bà đến sao?” Tần Hằng dừng lại hỏi.
Chử Xuân Thủy nhìn xung quanh, cũng dùng võ công “truyền thanh nhập mật” nói: “Bà Bích Ngọc, hôm nay bà dám đến, xem ra vết thương tôi gây ra cho bà lần trước đã gần như khỏi hẳn rồi nhỉ!”
Lúc này, một bóng dáng màu đỏ phóng vào từ tường viện, bay về phía Chử Xuân Thủy như đạn pháo, Chử Xuân Thủy híp mắt, không dám lơ là, vội vung tay đánh một chưởng về cái bóng kia, “Bịch” một tiếng, hai người tách nhau ra, Chử Xuân Thủy hơi lùi một bước.
Mà bóng dáng màu đỏ kia cũng bay đến bên kia, đáp xuống đất, cuối cùng cũng nhìn rõ vẻ ngoài, bà mắt ngọc mày ngài, vẻ ngoài thanh tú, trên đầu thắt hai bím tóc, chính là Bích Ngọc Bà Bà.
Tần Hằng thấy trạng thái tinh thần của Bà Bà tốt hơn lúc ở Kim Lăng rất nhiều thì thầm thấy vui vẻ, kêu lên: “Bà Bà.”
Bích Ngọc Bà Bà cười khẩy nhìn Tần Hằng một cái, nói: “Cậu tự ý chạy khỏi Kim Lăng, bây giờ lại ở cùng đồ đê tiện Chử Xuân Thủy lừa gạt tôi, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết hậu quả của việc đắc tội với Bích Ngọc Bà Bà là gì.”
Tần Hằng giật mình, vội nói: “Bà Bà, bà hiểu lầm rồi, lần trước tôi rời khỏi Kim Lăng là có chuyện cần thiết, tôi và tiền bối Chử… Bà Bà, tôi không mong hai người đánh nhau.”
Lúc này lại có ba cô gái xinh đẹp đi vào từ ngoài cửa viện, nói với Bích Ngọc Bà Bà: “Tôn chủ, chúng tôi đã tạo ra chuyện giết người ở bốn vị trí Đông Tây Nam Bắc của Lâm An rồi, bây giờ trên cơ bản cảnh sát Lâm An đều đã được điều động, chúng tôi còn đánh ngất mười mấy người của khách sạn này, bà có thể yên tâm giết chết đồ đê tiện Chử Xuân Thủy này ở đây!”
“Được!” Bích Ngọc Bà Bà cười nói.
Ngoài cửa viện lại có hai nhân viên của khách sạn đi vào, bọn họ nghe thấy nơi này có tiếng động lạ, lập tức đi tới kiểm tra, nhìn thấy Bích Ngọc Bà Bà, hai người đàn ông giận dữ nói: “Các người là ai mà dám đến chỗ của vương hậu hả! Mau cút ra ngoài!”
Cô gái mặc đồ tím trong ba nữ sinh lạnh lùng quát lên: “Không ngờ còn để sót hai người các ngươi, Tôn chủ Yêu Nguyệt Cung là Bích Ngọc Bà Bà ở đây mà anh dám nói chuyện láo xược hả, đáng chết!”
Nói xong, cô ta bay người lên trước, hai tay đánh ra một chưởng lên đầu người đàn ông như vỗ dưa hấu. “Bộp” một tiếng, hai nhân viên mềm nhũn người ngã xuống đất, trên đầu có máu tươi sền sệt chảy ra, hôn mê bất tỉnh.
Tần Hằng thầm thấy hoảng hốt, ba cô gái này rõ ràng là tay sai của Bích Ngọc Bà Bà, ngay cả bọn họ cũng lợi hại như vậy thì rốt cuộc Bích Ngọc Bà Bà lợi hại đến mức nào chứ?
Chử Xuân Thủy cười nói: “Sư tỷ, cái Yêu Nguyệt Cung chó má bà tự lập ra này toàn nuôi dưỡng kẻ đê tiện, người ta chỉ đến xem thử bà chết như thế nào bà đã đánh chết người ta, lúc nào cái tính cách tồi tệ này của bà mới có thể thay đổi đây?”
Bích Ngọc Bà Bà tự nghĩ ra một môn phái, tên là Yêu Nguyệt Cung, ba cô gái trẻ này là hầu gái của Bích Ngọc Bà Bà, lần lượt là “Tiểu Phong”, “Tiểu Hoa”, “Tiểu Tuyết”, còn có một Tiểu Nguyệt không có mặt, bốn người bọn họ gộp lại là “Phong Hoa Tuyết Nguyệt”, là nhân vật chỉ đứng sau Bích Ngọc Bà Bà ở Yêu Nguyệt Cung.
Bích Ngọc Bà Bà cười lạnh: “Đồ đê tiện, là nhìn cô chết mới đúng! Đúng rồi, cô xem có quen người này không?”
Bích Ngọc Bà Bà nói xong, lại có một cô gái trẻ tuổi đi vào, chính là Tiểu Nguyệt, cô ta còn kéo theo một cô gái, cô gái có mái tóc xoăn ngắn, trên mặt loang lổ, trông rất khó coi, chính là Lâm Châu!
Tần Hằng giật mình, kêu lên: “Lâm Châu!”
Chử Xuân Thủy ở bên cạnh cũng hơi động đậy.
Bích Ngọc Bà Bà cười nói: “Hôm qua tôi đến Lâm An, con nhóc này bán bánh rán trên một cái quảng trường, tôi nhìn thử thì thấy đây không phải là hầu gái cô mang theo lúc làm tôi bị thương hay sao? Tôi nhớ lúc đó cô và cô ta rất thân thiết, đồ đê tiện, bây giờ tôi giết cô ta ngay tại đây thì thế nào?”
Bích Ngọc Bà Bà bóp lấy cổ Lâm Châu, nâng cô ta lên từ dưới đất, Lâm Châu phát ra tiếng khò khè, rõ ràng là khó thở.
Nét mặt Chử Xuân Thủy vẫn rất bình thường: “Sư tỷ, bà chị nghĩ dùng thủ đoạn này có thể khiến tôi bối rối ư, có phải bà nghĩ đơn giản về tôi quá rồi không, cô ta chỉ là một hầu gái tôi thu nhận để giúp đỡ mình mà thôi, lần trước sau khi làm bị thương bà còn chạy mất nữa, loại hầu gái thế này muốn giết thì giết nhanh đi!”
Bích Ngọc Bà Bà đẩy Lâm Châu về phía bốn hầu gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt”.
“Đồ đê tiện, lần trước cô suýt hại tôi tán công, lần này tôi đến lấy cái mạng chó của cô đây!” Bích Ngọc Bà Bà quát lạnh một tiếng, nhào về phía Chử Xuân Thủy!
“Đến rất đúng lúc, lần trước không khiến chị tán công là do chị may mắn, lần này tôi muốn chị phải hồn phi phách tán!” Chử Xuân Thủy không hề sợ hãi, cũng nhào về phía Bích Ngọc Bà Bà.
Trong nháy mắt hai người đã bắt đầu đánh nhau, chỉ thấy một bóng dáng màu đỏ và màu trắng đang chiến đấu, hai bóng người lúc chạm vào lúc tách nhau ra, phát hiện tiếng “bốp bốp”, “thùng thùng”, “xẹt xẹt”!
Tần Hằng ngạc nhiên cảm thán, hai người này không hổ là cao nhân lánh đời, đánh nhau thật sự còn kích thích hơn trong phim nữa. Tần Hằng thấy hai người đánh đến mức khó phân thắng bại, thực lực tương đương thì vội nhìn về phía Lâm Châu, ba cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” kia đều là người võ công cao cường, lòng dạ độc ác, Lâm Châu ở trong tay bọn họ nguy hiểm đến mức nào chứ?
Bốn cô gái Phong Hoa Tuyết Nguyệt đều nhìn Bích Ngọc Bà Bà đang đánh nhau, cũng không có ý muốn giết Lâm Châu.
Tần Hằng chạy về phía bọn họ, thầm nghĩ phải cứu Lâm Châu trước, tránh cô ta bị bọn họ đánh chết.
“Tên nghèo, đừng đến đây!” Lâm Châu hét to.
Tiểu Phong nói: “Tên nhóc thối này cùng phe với Chử Xuân Thủy, chúng ta khống chế hắn trước, đợi sau khi tôn chủ đánh bại Chử Xuân Thủy thì giao cho tôn chủ xử lý, Tiểu Nguyệt, cô giữ cô gái xấu xí này đi! Tiểu Hoa, Tiểu Tuyết, chúng ta cùng lên!”
Nói xong, ba cô gái xông về phía Tần Hằng, dù bọn họ chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, nhưng sống ở Yêu Nguyệt Cung từ nhỏ, Bích Ngọc Bà Bà đích thân truyền thụ võ công cho bọn họ, công lực không thể xem thường.
Tần Hằng lập tức sử dụng “công pháp Không Ai Ngoài Ta” để đối phó, ba cô gái chỉ tưởng Tần Hằng là người bình thường, không ngờ đòn tấn công của mình đều bị anh chặn lại, thầm thấy kinh ngạc.
Ba cô gái cùng tiến lên bao vây Tần Hằng, Tiểu Phong cau mày quát: “Võ công này của anh là gì, sao lại giống võ công của Yêu Nguyệt Cung chúng tôi thế!”
Tần Hằng nói: “Đây là tiền bối Chử dạy cho tôi, Bích Ngọc Bà Bà là sư tỷ của cô ấy, có lẽ võ công học từ một môn phái, mấy cô à, có thể thả bạn tôi ra trước không? Cô ấy vô tội mà.”
Tiểu Phong không để ý đến Tần Hằng, liếc mắt ra hiệu cho hai người khác, quát lên: “Cùng nhau bắt lấy hắn!”
Ba cô gái lại bắt đầu tấn công Tần Hằng, cái bọn họ luyện là võ công chi thứ của Bích Ngọc Bà Bà, còn cái Tần Hằng luyện là “công pháp Không Ai Ngoài Ta của Thiên Nam Thiên Bắc”, là võ công gốc của bọn họ.
Các chiêu thức của bọn họ đều nằm trong khống chế và phán đoán của Tần Hằng, nhưng bọn họ lại không thể đoán được chiêu thức tiếp theo của Tần Hằng là gì.
Tần Hằng nhanh chóng hiểu rõ chiêu thức của bọn họ, thầm nghĩ đánh nhanh thắng nhanh, cho nên cố ý để lộ chút sơ hở, Tiểu Phong quả nhiên bị lừa, tấn công sườn phải của Tần Hằng, Tần Hằng thuận thế nắm lấy tay của Tiểu Phong, đánh một chiêu “dục cự còn nghênh” lên hông cô ta, khiến cô ta ngã lăn qua một bên.
Tần Hằng lại xem mèo vẽ hổ, đánh hai chưởng lên người Tiểu Hoa và Tiểu Tuyết, ba cô gái thoáng chốc đều ngã dưới đất.
Tần Hằng lập tức nghiêng người tiến lên kéo Lâm Châu bên cạnh Tiểu Nguyệt.
Tiểu Nguyệt sợ hết hồn, trong lòng đã bắt đầu kiêng dè Tần Hằng, đang định ra tay tấn công thì Lâm Châu đụng đầu về phía sau, khiến Tiểu Nguyệt phải buông mình ra.
Tần Hằng kéo tay Lâm Châu, vội vàng chạy đi, nhìn thấy “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” không định đuổi theo nữa mới dừng lại.
Lâm Châu mừng rỡ nói: “Tên nghèo, mấy ngày không gặp, không ngờ anh đã lợi hại đến thế rồi! Đúng rồi, sao anh lại đi cùng với vương hậu thế?”
Tần Hằng nói: “Chuyện này khá phức tạp, sau này tôi sẽ nói với cô sau, thì ra cô là hầu nữ của vương hậu Brunei, chẳng trách cô biết nói tiếng nước S!”
Lúc này, trong viện lại vang lên tiếng bước chân, sau đó, quốc vương Brunei và mấy cận vệ đi vào, ông nhìn thấy hai người phụ nữ đang chiến đấu kịch liệt ở bên hồ, một người trong đó là vợ của mình, trong lòng nóng như lửa đốt, lớn tiếng gọi tên Chử Xuân Thủy.
Một tiếng “chát” vang lên, Chử Xuân Thủy trúng một chưởng ngã lăn ra đất.
Vua Brunei lớn tiếng gọi tên Chử Xuân Thủy, sau đó muốn chạy đến bên cạnh bà.
Chử Xuân Thủy lạnh lùng nói mấy câu bằng tiếng nước S với ông, ý là bảo ông đứng yên tại chỗ, nếu không ông sẽ bị Bích Ngọc Bà Bà đánh chết. Nếu ông không nghe lời, Chử Xuân Thủy sẽ lập tức cắn lưỡi tự sát, vua Brunei hiểu rõ tính cách kiêu ngạo của Chử Xuân Thủy, không thể làm gì khác ngoài đứng yên tại chỗ, lo lắng nhìn Chử Xuân Thủy.
Bích Ngọc Bà Bà cười khẩy: “Đồ đê tiện, cô và tên nước ngoài này tình cảm thắm thiết đấy! Uổng công Lý Tiêu Dao si tình với cô thế, cô làm như vậy xứng với ông ấy sao?”
Bích Ngọc Bà Bà lại đánh một chưởng về phía Chử Xuân Thủy, Chử Xuân Thủy ra tay ngăn cản, “xẹt” một tiếng, người Chử Xuân Thủy lùi về sau một mét, phun ra một ngụm máu tươi.
Tần Hằng và Lâm Châu lập tức chạy vội đến bên cạnh Chử Xuân Thủy.