CHƯƠNG 122: ĐỨA TRẺ ĐÁNG THƯƠNG
Nhìn thấy Tần Hằng hung ác rạch một dao trên người Soái, tất cả mọi người ở đây đều giật nảy mình, các cô gái thấy máu thì lập tức nhào vào trong lòng các chàng trai nghẹn ngào khóc lên.
Đám Lương Huân cũng trợn mắt há hốc mồm, bọn họ vốn muốn xem trò hay, không ngờ kết quả lại thành ra thế này, trong lòng không khỏi khiếp sợ.
“Thất thần gì nữa, mau báo cảnh sát đi!” Tần Hằng nhìn về phía nhân viên cửa hàng gầm nhẹ một tiếng.
“À…” Các chàng trai vây xem lập tức tỉnh ra, vội vàng lấy điện thoại ra muốn báo cảnh sát.
“Đi mau!” Lương Huân thấy có người tính báo cảnh sát, anh ta liền hô gọi bốn tên đàn em và Soái, anh ta chạy còn nhanh hơn cả thỏm, dẫn đầu chạy khỏi Bar U Nhã, bốn tên đàn em cũng hốt hoảng, xiêu vẹo chạy đi, hoàn toàn không để ý tới Soái.
Soái chậm chạp che lấy cánh tay bị thương, quay người cũng muốn rời đi, lại bị những người trẻ tuổi trong quầy rượu chặn lại.
“Để anh ta đi.” Lúc này, Tần Hằng nhìn chăm chú Soái, nói với những người đang ngăn cản anh ta. Ai cũng có thể nhìn ra được, anh ta chỉ là chịu sự sai bảo của Lương Huân mà làm việc, vốn không có chính kiến cá nhân.
Những người trẻ tuổi kia chậm rãi nhường đường cho Soái, Soái che lấy bả vai bị thương, từ từ đi ra khỏi quán bar.
Thấy đám người Lương Huân chạy hết, lúc này Tần Hằng mới thở phào một hơi.
Người của quán rượu cùng nhau thu dọn đống bừa bộn, chào hỏi với Ngô Tịch Hân một câu rồi lần lượt rời đi.
Ngô Tịch Hân vẫn luôn ngồi bên cạnh Tần Hằng, cô dùng cồn đỏ tự mình bôi vào chỗ bị thương của Tần Hằng, biểu đạt lòng biết ơn cứu mạng của Tần Hằng.
Ngô Tịch Hân tiễn Tần Hằng tới bên ngoài của quán bar, Tần Hằng cũng phải rời đi rồi.
“Đi đường cẩn thận, tạm biệt.” Ngô Tịch Hân vẫy tay chào tạm biệt Tần Hằng, có điều động đến vết thương ở cùi chỏ, Ngô Tịch Hân đột nhiên che lấy cùi chỏ, dáng vẻ rất đau đớn.
“Chị sao vậy?” Tần Hằng vội vàng quay trở lại bên người cô, nhìn khuỷu tay của cô, bị bầm tím một mảng nhỏ, Tần Hằng biết vết thương như này thì chỉ hơi động một chút là sẽ rất đau.
“Không sao, tôi về tự bôi ít thuốc là được…” Ngô Tịch Hân nhẹ nhàng cười với Tần Hằng, cô không muốn làm trễ nải thời gian Tần Hằng về nhà.
“Chị về nhà kiểu gì?” Tần Hằng nhìn thoáng qua chiếc Porsche màu đỏ tươi đậu ở của quán bar, cau mày nhìn Ngô Tịch Hân, hỏi.
“Ầy… mặc dù tôi không thể lái xe, nhưng tôi có thể gọi taxi, cậu không cần lo.” Lúc này Ngô Tịch Hân mới nghĩ tới, tình hình của mình bây giờ vốn không có cách nào lái xe.
“Đưa chìa khóa cho tôi…”
“Cậu muốn chìa khóa làm gì?” Ngô Tịch Hân mơ mơ hồ hồ móc chìa khóa ra, Tần Hằng nhanh chóng cầm lấy, đỡ Ngô Tịch Hân đi về phía chỗ đậu xe Porsche: “Đi thôi, tôi đưa chị về nhà.”
Tần Hằng lái xe, dựa vào Ngô Tịch Hân chỉ đường, lái đến chung cư của Ngô Tịch Hân, lại đỡ cô vào phòng.
Tần Hằng hỏi Ngô Tịch Hân hòm thuốc ở đâu, rồi anh đi lấy thuốc bôi cho Ngô Tịch Hân.
Ngô Tịch Hân ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, Tần Hằng kéo cánh tay Ngô Tịch Hân, cẩn thận bôi thuốc vào vết thương trên tay cô.
Thấy vẻ mặt tỉ mỉ, chăm chú thoa thuốc cho mình, lại nhớ tới khi ở quán rượu, Tần Hằng cũng xả thân cứu mình, Ngô Tịch Hân có hơi ngây ra.
Lúc này cô như Tử Hà tiên tử chờ giẫm lên đám mây bảy sắc đón Chí Tôn Bảo của mình, cực kỳ hạnh phúc.
Vào lúc một người chăm chú, một người si mê.
Tần Hằng cảm giác được một một tia gió xẹt qua, anh ngẩng đầu lên, một bóng đen đập về phía đầu mình, Tân Hằng vội vàng buông tay Ngô Tịch Hân ra, vô thức trốn sang bên cạnh.
“Giai Giai, đừng!” Ngô Tịch Hân lớn tiếng kêu lên.
May mà Tần Hằng tránh kịp, cũng không bị đánh trúng, anh đứng lên nhìn, thì ra là một cô bé mặc đồ ngủ, chừng mười hai, mười ba tuổi, tay cầm chày cán bột, vừa rồi đập về phía anh. Cô bé không đánh trúng, lại giơ chày cán bột lên lao về phía anh.
“Giai Giai, con làm gì vậy?” Ngô Tịch Hân ôm lấy Giai Giai, trách cứ nói.
“Anh ta là người xấu, anh ta bắt nạt mẹ, con phải đuổi anh ta đi…” Giai Giai cố chấp nói, cô bé trừng mắt, tức giận nhìn Tần Hằng, nếu không phải bị Ngô Tịch Hân ôm, cô bé nhất định sẽ xông tới đánh Tần Hằng.
Tần Hằng phát hiện ra vẻ mặt và giọng nói của Giai Giai đều lộ ra vẻ cực kỳ ngây thơ, không giống như dáng vẻ mười hai mười ba tuổi.
Ngô Tịch Hân ôm Giai Giai khuyên nhủ vài câu, Giai Giai đều không nghe, Ngô Tịch Hân cuống lên, cô dứt khoát buông lỏng Giai Giai, chỉ vào Tần Hằng, nói với cô bé: “Đi, con đi đánh người ta đi, để mẹ đau lòng luôn, đi đi!”
Ngô Tịch Hân ngồi trên ghế sô pha, cô bất lực dùng hai tay vò tóc, lộ ra vẻ đau lòng và tức giận.
“Mẹ, con không đánh, mẹ đừng giận Giai Giai, con không đánh nữa.” Giai Giai vứt bỏ chày cán bột, ngồi bên cạnh Ngô Tịch Hân, bàn tay nhỏ kéo góc áo Ngô Tịch Hân, nhận lỗi sai của mình.
“Không đánh nữa thật chứ?”
“Không đánh nữa đâu mẹ ơi, mẹ đừng giận Giai Giai nữa mà.” Gương mặt nhỏ của Giai Giai vẫn lo lắng như cũ, cô bé sợ Ngô Tịch Hân đau lòng.
“Được rồi, Giai Giai ngoan như vậy, mẹ sẽ không tức giận.” Ngô Tịch Hân ôm Giai Giai một cái, cô nhìn về phía Tần Hằng: “Tần Hằng, cậu qua đây.”
Tần Hằng ngồi đối diện Ngô Tịch Hân và Giai Giai, anh phát hiện, mặc dù Giai Giai rất xinh đẹp, nhưng gương mặt lại rất khác so với Ngô Tịch Hân, với cả nhìn nét mặt của cô bé có chút sững sờ.
“Giai Giai, mẹ giới thiệu với con một chút, đây là anh Tần Hằng, anh ấy là bạn của mẹ, sau này thấy anh ấy thì không được vô lễ như hôm nay, biết chưa?” Ngô Tịch Hân nhìn Giai Giai, nói.
“Vâng ạ.” Giai Giai không để ý nói một câu.
Tần Hằng gật đầu nhìn Giai Giai, nhưng Giai Giai chỉ đồng ý ngoài miệng, chứ ánh mắt của cô bé khi nhìn Tần Hằng vẫn tràn ngập ý thù địch như cũ.
Ngô Tịch Hân bất đắc dĩ thở dài,
“Hai chúng ta làm con tỉnh à? Đi nào, mẹ dẫn con về phòng đi ngủ, Tần Hằng, cậu ngồi đây chờ một lát.” Nói xong, Ngô Tịch Hân nắm tay Giai Giai, dẫn cô bé đi về phía phòng ngủ.
“Mẹ, mẹ kể chuyện trước khi ngủ cho Giai Giai đi, nếu không Giai Giai không ngủ được, mẹ kể chuyện phi hành gia bay lên trời ấy ạ.”
“Được, phi hành gia lơ lửng giữa không trung… Phía ngoài cửa sổ bên mạn tàu là vũ trụ mênh mông, phi hành gia chợt nghe ngoài cửa sổ có tiếng ‘cạch cạch cạch’…”
“A, quỷ, Giai Giai sợ lắm, bên ngoài cửa sổ có quỷ sao?”
Trong phòng ngủ loáng thoáng truyền tới âm thanh trò chuyện của Ngô Tịch Hân và Giai Giai, Tần Hằng ngồi trên ghế sô pha bất giác mỉm cười.
Hơn hai mươi phút sau, chỉ thấy Ngô Tịch Hân nhẹ nhàng khép cửa lại, bước ra khỏi phòng ngủ.
“Vừa rồi thật sự xin lỗi…” Ngô Tịch Hân đi tới trước người Tần Hằng, nói xin lỗi anh vì sự thất lễ vừa rồi của Giai Giai.
“Không sao, chị Ngô, Giai Giai là…” Tần Hằng vẫn cảm thấy khá hứng thú với Giai Giai, anh đoán không ra thân phận của cô bé, mặc dù Giai Giai gọi Ngô Tịch Hân một tiếng mẹ, nhưng nhìn gương mặt không giống, Tần Hằng cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy
“Giai Giai là đứa nhỏ tôi nhận nuôi, con bé có vấn đề về trí lực bẩm sinh, năm nay đã mười ba tuổi, nhưng đầu óc chỉ dừng lại ở trình độ bốn tuổi.” Nói đến đây, vẻ mặt Ngô Tịch Hân rõ ràng có chút ảm đạm.
“Ồ, thì ra là vậy…” Nghĩ đến Giai Giai có hoàn cảnh bất hạnh như vậy, Tần Hằng cũng sinh ra lòng thương cảm đối với cô bé: “Phải rồi, sao đột nhiên cô bé lại muốn đánh tôi, tôi có chỗ nào xúc phạm đến cô bé sao?”
Hôm nay mới là lần đầu tiên Tần Hằng gặp được Giai Giai, sao cô bé lại có dáng vẻ như cực kỳ hận thù mình?
Trên mặt Ngô Tịch Hân hiện lên một tia mất tự nhiên, sau đó cô lập tức mỉm cười.
“Không có gì, có thể là con bé thấy người lạ vào nhà buổi tối, cho nên tương đối kích động.”
“Như vậy à?” Tần Hằng cảm giác được Ngô Tịch Hân như giấu diếm mình chuyện gì đó, nhưng anh không nói ra, liền đứng dậy: “Vậy tôi về trước.”
“Phải đi à, trễ vậy rồi, tôi thấy hay là cậu cứ ở lại đây một đêm đi, phòng khách nhà tôi có nhiều, không có gì đáng ngại cả.” Ngô Tịch Hân nhiệt tình nói.
Bây giờ đã là ba giờ sáng, đúng là về cũng không ổn, Tần Hằng đành ở lại nhà của Ngô Tịch Hân.
Ngày hôm sau, Tần Hằng thức dậy từ sớm, Ngô Tịch Hân đã chuẩn bị xong bữa sáng cho anh, lúc ngồi trên bàn ăn cơm, Tần Hằng phát hiện Giai Giai vẫn nhìn mình bằng ánh mắt thù địch.
Có điều sau khi hiểu rõ tình hình của Giai Giai, anh cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng thương, cho nên không khỏi sinh lòng thương tiếc.
“Mẹ, con muốn ra ngoài chơi!” Cơm nước xong xuôi, Giai Giai quay qua xin xỏ Ngô Tịch Hân.
“Giai Giai, hôm nay không được, chờ qua hai hôm nữa, mẹ có thời gian, sẽ dẫn con tới khu vui chơi chơi được không?” Ngô Tịch Hân xoa đầu Giai Giai, trấn an nói. Trên mặt Giai Giai liền lộ ra vẻ thất vọng.
“Chị Ngô, tôi thấy bên dưới có máy tập thể dục, tôi dẫn Giai Giai xuống đó chơi một lát.” Tần Hằng nhìn dáng vẻ ủ rũ của Giai Giai, trong lòng không nỡ.
Ngô Tịch Hân cũng đồng ý, dặn dò Tần Hằng, bảo anh dẫn Giai Giai xuống chơi máy tập thể dục một lúc rồi đi, tuyệt đối đừng làm trễ nải công việc của anh.