Chương 391
Phó Ngọc Hải cười như không cười, nhìn cô: “Sao vậy, muốn ra lệnh đuổi khách à?”
Thẩm Thanh Ngọc cười: ‘Không còn sớm nữa.”
“Đúng vậy.”
Anh ta nói, đặt cốc nước trong tay xuống: “Nhưng tôi vẫn còn một việc phải làm”
“Việc gì?”
“Em sẽ không nối lại tình xưa với Bạc Minh Thành chứ?”
Thẩm Thanh Ngọc hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Cậu Phó nghĩ sao?”
Phó Ngọc Hải không trả lời câu hỏi của cô, đột nhiên thò tay vào túi lấy ra một hộp trang sức, đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Thẩm Thanh Ngọc: “Quà đi công tác.”
‘Thẩm Thanh Ngọc liếc mắt một cái, không nhận: “Vô công bất thụ lộc.”
“Vậy cứ coi là quà xin lỗi của tôi.”
Nghe anh ta nói vậy, Thẩm Thanh Ngọc hơi khó hiểu: “Anh làm gì mà phải xin lỗi tôi?”
“Vừa rồi cũng tính là tôi xúc phạm em.”
Anh ta đang nói đến chuyện lúc tỉnh dậy trên ghế sô pha, Thẩm Thanh Ngọc hiếm khi thấy quãn bách: “Không biết không có tội.”
Phó Ngọc Hải nhìn cô mỉm cười: “Được rồi, không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa.”
Anh ta nói rồi đứng dậy, đi về phía cửa ra vào.
Thẩm Thanh Ngọc cũng đứng dậy đi theo anh ta ra cửa, đứng đó nhìn anh ta rời đi: “Cậu Phó, không tiễn.”
Phó Ngọc Hải vẫy tay, nhanh chóng đi vào trong hành lang, đúng lúc Thẩm Thanh Ngọc chuẩn bị đóng cửa, anh ta đột nhiên quay lại: “Thẩm Thanh Ngọc.”
Anh ta dùng ánh mắt nghiêm túc chưa từng thấy nhìn cô: “Nếu như năm năm trước, người đêm đó không phải Bạc Minh Thành, em có còn gả cho anh ta không?”
‘Thẩm Thanh Ngọc còn tưởng Phó Ngọc Hải đột nhiên quay lại là vì để quên gì đó, không ngờ vừa mở miệng đã hỏi một câu khiến cô không vui như vậy.
Thẩm Thanh Ngọc không muốn trả lời câu hỏi này, nghe Phó Ngọc Hải nói, nụ cười trên mặt cô nhạt đi rất nhiều: “Phó Ngọc Hải, anh muốn nói gì?”
Nói cô không chừa thủ đoạn nào?
Hay nói bây giờ cô lại giở mánh khóe cũ?