Chương 296
Câu nói vừa rồi của Trần Ánh Nguyệt chợt vang lên: “Cũng không có gì, chỉ là có người chụp được ảnh Phó Ngọc Hải dân người mới đến Phú Lệ Viên thôi.”
Phú Lệ Viên à, nghe nói chỗ đó là bà ngoại của Phó Ngọc.
Hải để lại cho anh ta. Bất động sản của Phó Ngọc Hải tại Nam Thành không hề ít, Phó Ngọc Hải cũng từng dẫn mấy cô bạn gái trước kia về nơi ở, mấy chỗ khác hình như cũng từng dẫn đến duy chỉ có ngôi biệt thự Phú Lệ Viên đó là chưa bao giờ.
Có mấy tay săn ảnh buồn miệng đồn thổi Phú Lệ Viên đó là “thiên đường” sau cùng của Phó Ngọc Hải, giờ anh ta lại dẫn cô gái kia về Phú Lệ Viên, vậy chắc là anh ta đang thật lòng rồi.
Thật cũng được, giả cũng được, dường như cũng chẳng liên quan gì đến Thẩm Thanh Ngọc này lắm.
‘Thẩm Thanh Ngọc không nghĩ nữa, cô cầm điện thoại di động lên rời văn phòng.
Cùng lúc ấy.
Châu Du Dân vừa thấy ảnh đã gửi ngay cho Bạc Minh Thành. Lúc trước, có vẻ Phó Ngọc Hải này khá thân thiết với Thẩm Thanh Ngọc, nhưng chỉ mới đó thôi mà anh ta đã tìm được niềm vui mới rồi.
Nói sao thì nói, Thẩm Thanh Ngọc cũng là vợ cũ của Bạc Minh Thành, chuyện này vẫn nên nói với anh.
Đương nhiên điều Châu Du Dân muốn thấy hơn là màn đấu đá nảy lửa.
Lúc điện thoại sáng lên, Bạc Minh Thành mới rút một điếu thuốc lá ra khỏi bao.
Trong đêm đen kịt, khoang xe thiếu ánh sáng của đèn càng thêm tăm tối.
Điện thoại bên cạnh đột ngột sáng lên nhức mắt vô cùng.
Bạc Minh Thành cau mày, thấy tin nhắn từ Châu Du Dân, anh chẳng muốn mở ra xem chút nào.
Những câu nói trong bữa cơm của Thẩm Thanh Ngọc như đâm thẳng vào ngực anh, mỗi lần vô ý nhớ đến là lại thấy đau.
Bạc Minh Thành cầm bật lửa, cúi xuống châm điếu thuốc.
mới.
Ngọn lửa lóe lên, anh cúi nhìn, điện thoại bên cạnh lại sáng đèn.
Vẫn là tin nhắn của Châu Du Dân.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!