Chương 295
Cô vừa đọc được hết tin nhắn Trần Ánh Nguyệt gửi thì cô ấy cũng gọi đến.
Thẩm Thanh Ngọc cau mày, nhấn vào nút nghe rồi đặt điện thoại lên bàn, vừa giơ tay lên day huyệt thái dương của mình vừa hờ hững hỏi: “Sao nào, trong mắt cậu, tớ là người sẽ đòi sống đòi chết vì một gã đàn ông à?”
Trần Ánh Nguyệt đã chuẩn bị sẵn cả đống lời nhưng nghe Thẩm Thanh Ngọc nói vậy đột nhiên lại thấy bối rối. Đến khi bình tĩnh lại, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng cười nói: “Còn không phải vì tớ lo thỉnh thoảng cậu sẽ hoài nghỉ cuộc đời hay sao.”
“Cần gì phải nghi ngờ, tớ cũng có thiếu tiền đâu.”
Cùng là con nhà giàu với nhau mà Trần Ánh Nguyệt tháng nào cũng quẹt thẻ tiêu xài đến sắp cháy cả thẻ cảm thấy lời này của Thẩm Thanh Ngọc khá gợi đòn: “… Vậy sao vừa nấy cậu lại không trả lời tin nhắn của tớ?”
“À, đang chuẩn bị một hạng mục hơn trăm tỉ nên không thấy: Trần Ánh Nguyệt cảm thấy bản thân đã tự đa mình thái quá: “Tâm trạng cậu tốt ha Tiểu Ngữ.”
Thẩm Thanh Ngọc nghe ra được câu nói của Trần Ánh Nguyệt có ẩn ý, cô cười đáp: “Nói đi, chuyện gì?”
“Cũng đâu có gì, chỉ là có người đã chụp được ảnh Phó Ngọc Hải dẫn người mới đến Phú Lệ Viên thôi.”
Nếu Thẩm Thanh Ngọc đã bất nhân rồi thì cô ấy cũng đành bất nghĩa vậy.
‘Thẩm Thanh Ngọc hừ một tiếng: “Cậu quan tâm đến cuộc sống riêng của cậu Phó quá nhỉ.
Nói thật đi, Ánh Nguyệ rất lâu rồi đúng không?”
có phải cậu yêu thầm cậu Phó từ “Tiểu Ngũ, thuốc có thể uống bậy chứ lời thì không thể nói bậy đâu nhé.”
“Ồ, thế cậu thử uống bậy một chai thuốc trừ sâu cho tớ xem nào.”
Trần Ánh Nguyệt bị chiếu tướng ngược, sững sờ mấy giây không biết cãi lại câu này của Thẩm Thanh Ngọc thế nào.
Tuy nhiên thấy Thẩm Thanh Ngọc còn có tâm trạng đấu khẩu với mình, Trần Ánh Nguyệt cũng biết cô thực sự không có tình cảm gì với Phó Ngọc Hải rồi.
Trần Ánh Nguyệt chẳng muốn tự mang nhục vào thân nữa: “Tớ sai rồi mà Tiểu Ngũ, cậu cứ xem như tớ uống say rồi nói nhảm đi”