Chương 174
Châu Du Dân là khách quen của ONE, không cần nhìn cũng biết T1 ở đâu, đi tới, anh ta đưa tay gõ cửa hai lần: “Tôi vào đó, Minh Thành.”
Nói xong, anh ta trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
Đẩy cửa phòng bao ra, lúc Châu Du Dân nhìn thấy rượu trên bàn thì lập tức vui vẻ: “Không thể nào, chuyện mượn rượu tiêu sầu này, không nên xuất hiện ở trên người cậu!” : Bạc Minh Thành người này, trông thì lạnh lùng bội bạc, tuỳ tiện không dậy nổi cảm xúc của anh, Châu Du Dân biết anh nhiều năm như vậy, thật đúng là chưa từng thấy anh mượn rượu giải sầu.
Đêm nay vừa vào đã thấy hai bình rượu đỏ để trên mặt bàn, trên tay Bạc Minh Thành còn bưng một ly, Châu Du Dân không cần nghĩ cũng biết là Bạc Minh Thành đụng phải chuyện gì đó.
Làm bạn hơn hai mươi năm cùng nhau lớn lên, dĩ nhiên anh ta không phải loại người cười trên nỗi đau của người khác, được thôi, anh ta phải.
Châu Du Dân cố gắng thu lại ý cười, ngồi xuống bên cạnh Bạc Minh Thành: “Nói đi, vị thần tiên nào có thể khiến cậu tức đến uống rượu giải sầu?”
Bạc Minh Thành lạnh lùng nhìn anh ta, nửa ngày, anh mới mở miệng: “Tôi không phải vô cùng có lỗi với Thẩm Thanh Ngọc.”
Nghe được lời này của anh, Châu Du Dân khó khi sửng sốt một chút, sau khi kịp phản ứng, anh ta đưa tay muốn đụng vào trán Bạc Minh Thành, nhưng tay còn chưa đụng vào đã bị người ta nghiêng qua, tránh né.
Châu Du Dân la một tiếng: ‘Cậu đừng tránh, tôi xem thử cậu có bị sốt không, không thì làm sao cậu lại nói ra vấn đề có lương tâm như thế?”
“Cậu không muốn nói chuyện thì cút ra ngoài!”
Thấy anh nổi giận hơn, Châu Du Dân đành phải đầu hàng: ‘OK. Anh muốn nghe nói thật sao?”
Bạc Minh Thành không nói chuyện, chỉ là ánh mắt nhìn anh ta có hơi giống nhìn kẻ thiểu năng.