Chương 170
Lúc trước nói lời này, anh nhìn Thẩm Thanh Ngọc đứng ở trong gió lạnh qua kiếng chiếu hậu, còn cảm thấy mình hơi sung sướng.
Nhưng mà bây giờ, nghe câu nói như thế từ trong miệng Thẩm Thanh Ngọc nói ra, Bạc Minh Thành lại cảm thấy đột nhiên gió này lạnh hơn rất nhiều.
Tay anh cầm điếu thuốc run lên, Bạc Minh Thành ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người phụ nữ bên tay lái phụ.
Thẩm Thanh Ngọc nói xong, nghiêng đầu nhìn Phó Ngọc Hải: ‘Lái xe đi, tôi đói rồi, muốn đi ăn khuya.”
Phó Ngọc Hải cũng nhớ đến chuyện đêm hôm đó, lập tức hiểu ý Thẩm Thanh Ngọc bảo anh ta quay lại.
Chậc, bạn gái tương lai còn rất ghi thù.
Nhưng anh ta rất thích.
Ân oán rõ ràng, có thù tất báo, không chịu thiệt thòi, chuyện tốt.
Phó Ngọc Hải nhìn thoáng qua Bạc Minh Thành, trước khi đi còn nói thêm một câu: “Ngại quá cậu hai Bạc, bạn gái tương lai của tôi không bằng lòng chở anh, chúng tôi đi trước.”
Nói xong, xe chậm rãi chạy đi.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn Bạc Minh Thành trong kiếng chiếu hậu, chỉ cảm thấy trong lòng lập tức vui sướng hơn rất nhiều.
Cô cực kì ghi thù, tất cả chuyện trong quá khứ, cô đều nhớ rõ ràng.
Bạc Minh Thành đứng ở đẳng kia, nhìn chiếc xe dần dần đi xa, chỉ cảm thấy thuốc lá trong miệng vô cùng nhạt nhẽo.
Bọn họ cố ý.
Anh biết rất rõ ràng, nhưng không thể không bực bội.