Minh Trí quay sang vợ, thấy cô đang khua tay chân loạn lên, miệng thì hoảng loạn kêu la, khóc thảm thương, toàn thân cô lạnh toát. Anh ngồi bật dậy lay gọi:
- Diệu Tuệ... Tuệ... mở mắt đi...
Cô choàng mở mắt, đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi, bản thân vẫn không ngừng nức nở nhìn Minh Trí.
- Em làm sao vậy?
Lúc này cô mới tỉnh hẳn, khẽ chớp mắt dường như cô cũng không hiểu đang xảy ra chuyện gì?
- Có chuyện gì sao anh?
- Vừa nãy em gặp ác mộng sao? Em vừa khóc vừa gào thét gọi ai đó.
Diệu Tuệ vỗ vỗ đầu mình, vì sao hôm nay cô cứ mơ thấy bác ấy, lần nào cũng rất nhiều máu. Lúc thì bác ấy hiền hậu, lúc bác ấy lại khóc lóc thảm thiết nhưng lần nào cũng dắt cô ra khỏi nhà.
- Anh....
- Ừ
Diệu Tuệ vòng tay ôm lấy chồng, áp sát mặt vào ngực anh.
- Vì sao mẹ anh Thành mất?
Nghe cô hỏi, Minh Trí giật mình kéo cô ra lo lắng:
- Sao em lại hỏi về bác ấy?
- Ngày hôm nay, ngủ em hay mơ thấy bác ấy nhưng lần nào cũng thấy rất nhiều máu. Bác ấy cứ bảo em đừng tin người quá!
- Em có biết mặt bác ấy đâu, sao lại khẳng định đó là bác ấy?
- Em đã nhìn thấy ảnh bác ấy trên ban thờ nhà mình.
- Sao em lại lên ấy?
- Có một lần mẹ bảo em lên dọn bàn thờ nên đã thấy, em cũng biết hai anh còn lập bàn thờ dành cho Hoa Vân nữa.
Cô khẽ thở dài xuống khỏi giường đi vào nhà tắm lau mặt. Nhìn qua gương, khuôn mặt thiếu sức sống tái mét giống như lúc chiều. Giấc mơ rất chân thực, lần nào cô cũng nghĩ nó đang diễn ra chứ không phải là mơ nữa. Mỗi lần tỉnh giấc, cô thấy người mình nặng trĩu cứ như vừa bị ai đó giữ chặt không cho đi.
Minh Trí ngồi trên giường, anh không mê tín nhưng lời Diệu Tuệ nói lại khiến anh lưu tâm. Chẳng lẽ vợ anh hợp với mẹ Minh Thành nên bà ấy mới dẫn hai vợ chồng anh tìm sự thật. Từ việc bác sĩ Hiên nhầm anh với Minh Thành rồi bây giờ Diệu Tuệ lại gặp ác mộng về bác ấy.
- Anh, đi ngủ thôi mai còn đi làm. Chỉ là giấc mơ thôi mà, anh có cần lo lắng vậy không?
Minh Trí kéo vợ nằm xuống, mang cô ôm vào lòng, tay nhẹ vỗ về:
- Em ngủ đi.
...
Khi cô nghe thấy tiếng mẹ chồng lớn tiếng dưới nhà thì giật mình thức giấc. Bé Cốm vẫn ngủ say, con bé được tập theo chế độ easy nên trộm vía cứ ngủ một mạch từ tối đến sáng. Khẽ xuống khỏi giường tránh làm Minh Trí thức giấc, cô buộc vội tóc chạy xuống nhà.
- Sao giờ này con mới dậy thế? Mặt trời sắp lên đỉnh đầu rồi.
Cô nhìn đồng hồ mới 6 giờ sáng thôi. Đêm qua sau giấc mơ mãi cô mới ngủ lại được mà bây giờ đầu vẫn cứ lởn vởn hình ảnh bác gái.
Thấy cô không nói gì thì mẹ Thu cũng không nói nữa mà ra sofa ngồi.
Chuẩn bị xong đồ ăn, Diệu Tuệ mang ra bàn nhưng sáng nay chỉ thấy mẹ Thu mà không thấy ba Đông. Nghe Minh Trí nói mẹ Thu là bạn thân của mẹ Minh Thành nên không nén nổi tò mò mà cô hỏi:
- Mẹ, vì sao bác gái mẹ anh Thành mất ạ?
- Sao tự dưng lại nhắc đến bà ấy?
- Dạo này con hay gặp bác ấy mà lần nào cũng thấy bác ấy trong bộ dạng nhiều máu lắm.
- Thôi ngay, mày lại bịa ra chuyện kinh dị gì ở đây vậy hả? Lần sau cấm nhắc đến bà ấy nghe chưa?
Mẹ Thu đùng đùng nổi giận bỏ dở đồ ăn đứng lên đi về phòng. Cô đứng bất động chẳng hiểu gì cả. Sao nhắc đến bác ấy ai cũng gạt bay đi nhỉ?
Sáng nay đi chợ, cô còn mua hoa quả tiền vàng để thắp hương. Từ ngày về làm dâu, cô chưa chủ động thắp hương cho bác ấy nên có lẽ bị quở trách. Mẹ Tâm sau khi nghe cô kể đã nhắc cô mua lễ nên cô làm theo.
Về đến nhà, cô tìm mẹ chồng mượn chìa khóa lên phòng thờ nhưng không thấy bà đâu. Nghĩ bà đi ra ngoài nên cô để gọn mọi thứ lại đi sang nhà hàng xóm đón bé Cốm. Con bé lại thích chơi với bà Quy hàng xóm hơn cả bà nội. Bà cũng tốt bụng nên từ hôm thấy cô vừa bế con vừa quét sân đã ngỏ ý coi giúp mỗi khi cô bận.
Vừa sang nhà bà, Cốm đã toe toét miệng, hớn hở nhìn mẹ ra điều sung sướng lắm.
- Con bé này ngoan thật ấy, đi đâu hay bận cứ mang sang đây bà trông cho.
- Cháu cảm ơn bà, bà ở cạnh nhà cháu lâu chưa ạ?
- Nhà bà còn ở đây trước khi ông bà nội thằng Trí mua nhà ở đây ấy chứ? Ngày xưa bà còn học cùng ông nội Cốm đấy nhé! Ông Cốm phong độ lắm, còn hơn cả hai ông con trai bây giờ ấy.
- Thật ý bà nhỉ? Bây giờ con vẫn thấy ba chồng con đẹp.
- Không vậy mà ngày xưa gái theo thành đàn ấy à?
Tự dưng lại tò mò chuyện mẹ anh Thành nên cô liều mạng hỏi:
- Bà ơi, bà có biết vì sao mẹ anh Thành mất không ạ?
- Sao con lại hỏi đến mẹ thằng Thành? Có chuyện gì à?
- Dạ không, con thấy ảnh thờ của bác ấy xinh quá nên tò mò mà ở nhà con ngại hỏi, sợ lại động chạm.
- Ừ, mẹ thằng Thành tên là Kim Anh, nổi tiếng xinh đẹp nết na lại tiểu thư con nhà giàu lắm. Nghe nói ba mẹ buôn bán gì ở cửa khẩu ấy. Hồi bà ấy cưới ba chồng con thì đám cưới cứ gọi là nhất phố, của hồi môn cũng nhiều lắm nhưng đoản mệnh. Lúc sinh thằng Thành bác nghe nói bị băng huyết không ai phát hiện ra nên mất. Ai cũng xót thương cho bà ấy.
Nghe bà Quy nói, cô giật mình sợ hãi. Bà bị mất vì băng huyết vậy nên lần nào cô mơ cũng thấy máu, rất nhiều máu. Nhưng tại sao bà lại đến trong giấc mơ của cô thì không thể nào lí giải được.
- Con cảm ơn bà, thôi con cho cháu về uống sữa bà nhé!
Rời khỏi nhà bà rồi mà tâm trí của cô vẫn lơ lửng trên mây, một cảm giác sợ hãi chạy dọc sống lưng lạnh toát.
Về đến nhà, cô vẫn chưa thấy ai về liền bế Cốm đi lên phòng nhưng rồi bước chân lại đi tiếp lên trên. Cô nghe thấy tiếng rì rầm nhỏ xíu phát ra từ phòng thờ. Cửa phòng chỉ hơi khép, đứng bên ngoài nhìn vào, cô thấy mẹ chồng đang ở trong ấy nhưng ngồi im bất động trên sàn nhà, miệng cứ lẩm bẩm như đang tụng kinh. Bất chợt Cốm ê a, cô nhanh tay che miệng con đi về phòng khi thấy mẹ chồng quay ra.
Buổi trưa khi mẹ chồng ngủ, cô xuống chỗ treo chìa khóa để lấy khóa phòng thờ. Sáng nay cô đã chủ động để ý chỗ cất chìa khóa. Mang lễ đã mua lên, cô cẩn thận lau quét bàn thờ cho sạch bụi rồi đặt lễ lên, thắp hương vào toàn bộ bát hương ông bà tổ tiên và cả chỗ mẹ anh Thành.
- Bác gái, con xin lỗi vì về làm dâu mà chưa thắp cho bác nén nhang nào. Nay con mua lễ lên thắp hương tạ lỗi với bác, mong bác bỏ quá cho con ạ.
Đợi đến khi quá nửa tuần hương, cô mới ra khỏi phòng.
Buổi chiều cô xin mẹ bế Cốm sang bà ngoại chơi. Minh Trí đã mua xe cho cô nên hai mẹ con có thể tự đi mà không cần phiền đến ai. Về đến nhà, ba mẹ thích cháu cứ ôm ấp hít hà mà con bé cũng rất hợp tác. Được ông bà thơm cứ cười khanh khách.
- Ba mẹ, có phải ai đó mất đi mà chưa siêu thoát là do người ta chết oan hoặc còn vương vấn điều gì phải không?
- Sao con lại hỏi vậy?
- Mẹ anh Thành mất nhiều năm như vậy rồi sao con lại mơ thấy bác ấy. Mà con không biết bác ấy bị mất vì băng huyết nhưng mơ luôn thấy bác ấy bị chảy rất nhiều máu.
Mẹ Tâm chợt đứng bật dậy đưa Cốm cho ông Tình dặn dò:
- Ông coi cháu đi, tôi với cái Tuệ sang nhà cô đồng ở xóm bên cái.
- Bà này, bà mê tín gì chứ?
- Kệ tôi, ông coi cháu đi.
Diệu Tuệ cùng mẹ đi bộ sang nhà cô đồng. Nhà cô được xây theo dạng phủ, vào cửa đã ngửi thấy mùi hương khói. Cô vừa đi lễ về nên mặt mũi vẫn được trang điểm xinh lắm.
- Dạ cô, con sang có chuyện thỉnh cô.
Cô đồng còn khá trẻ chỉ ngoài 30 tuổi một chút nhưng ăn mặc có phần đồng bóng nên nhìn ra dáng bề trên lắm.
- Hai mẹ con chị vào nhà đi, đợi cô xíu.
Diệu Tuệ theo mẹ Tâm vào nhà, ngồi vào chiếc ghế tràng kỉ cổ có lẽ cũng có niên đại khá lâu rồi. Nhà cô toàn làm bằng gỗ, đồ dùng đều xưa cũ nhưng chắc chắn là rất giá trị.
Cô vào bàn mang theo một ấm trà mạn rót ra chén mời hai mẹ con. Cô nhìn Diệu Tuệ một cái rồi phán:
- Con có người đi theo kìa.
Diệu Tuệ đánh rơi cả cốc trà trên tay, lông tóc lông tay dựng hết cả lên, lắp bắp:
- Cô đừng đùa con ạ.
- Không đùa, từ lúc nhìn thấy con từ cổng ta đã thấy rồi nhưng bà ấy không vào được nhà ta nên đang đứng ở ngoài cổng. Nhưng bà ấy là người tốt chỉ là hợp vía con nên đi theo.
- Có phải là người phụ nữ rất xinh, cao trên mét 6 không ạ?
- Đúng rồi, vậy là người con quen hả?
Lúc này Diệu Tuệ sợ lắm rồi, cô như vậy nhưng nhát gan lắm giờ tự dưng có hồn ma theo thì mặt mũi khiếp đảm.
- Bà là vợ cũ của ba chồng con cô ạ.
- Mất lâu rồi phải không?
- Dạ anh chồng con 30 tuổi thì chắc bà mất được 30 năm rồi ạ.
- Ừ, con hợp với bà ấy nên bà ấy theo con nhưng 30 năm mà chưa siêu thoát thì chắc chắn có chuyện còn vương vấn trần thế rồi. Đợi cô một lát.
Cô đứng dậy đi ra ngoài thắp hương ở phủ ngoài cửa sau đó đi vào nhà ngồi xuống.
- Cô mời bà ý vào nhà rồi đấy nhưng bây giờ bà ấy không nói được đâu, có vẻ như lúc mất bà ấy đã mất đi khả năng ngôn ngữ rồi.
Diệu Tuệ nắm chặt tay mẹ, cả người lạnh như ở trong nhà băng. Cô đồng trấn an:
- Đừng sợ, bà ấy không làm gì con đâu.
- Dạ, cô hỏi bà có phải muốn con để mắt tới anh Thành và khuyên anh ấy lấy vợ phải không?
- Bà ấy gật đầu và ra hiệu bảo con đừng sợ, bà ấy sắp đi rồi không theo con nữa.
- Vậy bà có muốn con làm gì không? Nếu cần cúng lễ cầu siêu con sẽ làm.
- Bà ấy lắc đầu, mỉm cười và chờ con đồng ý giúp bà ấy chăm sóc cho con trai bà ấy.
- Dạ con đồng ý, con sẽ chơi với anh ấy như trước kia, sẽ khuyên anh ấy lấy vợ.
Cô đồng mỉm cười gật đầu rồi quay vào Diệu Tuệ:
- Bà ấy cười có vẻ hài lòng và biết ơn con. Bà ấy đi rồi, con đừng sợ nữa.
Lúc này Diệu Tuệ mới thở phào nhẹ nhõm. Dù biết bà là người tốt nhưng cô vẫn sợ lắm.
- Bà ấy chắc sẽ chưa siêu thoát đâu, con về nhà vào phòng bà ấy trước khi còn sống thử tìm xem có gì quan trọng còn sót lại không? Nếu còn thì mua lễ thắp hương sau đó hóa đi nhé!
- Dạ vâng con cảm ơn cô.
- Đừng sợ, nếu tâm tịnh thì chẳng sợ ma quỷ nào làm phiền đâu con. Đời người đáng sợ nhất là con người có tâm địa thôi chứ những cô hồn họ không làm hại những người tốt. Con sống tốt sẽ được họ bảo vệ nên cần đề phòng là những người có tâm địa độc ác. Chuyện gì đến sẽ đến nên con cứ bình tĩnh mà đối mặt, làm theo lòng mình mách bảo là tâm sẽ an yên. Trong nhà con còn thờ một người chết trẻ nữa phải không?
- Dạ vâng ạ.
- Ừ, hai vợ chồng con chưa yên ổn đâu nhưng cần vững lòng. Sau này ở được với nhau hay không do quyết định của con, cậu ta không phải người quyết định. Cứ làm những gì mà con thấy thanh thản, đừng cố quá mà làm tổn thương chính mình.
- Dạ con sẽ lưu ý lời cô dạy ạ.
- Mà bảo cái cậu con người phụ nữ vừa nãy, đưa cô gái kia lên chùa đi đừng để thờ trong nhà nếu không cả đời cậu ấy không lấy được vợ đâu hoặc có lấy cũng sẽ không ở với nhau được.
Diệu Tuệ nghe cô dặn mà rờn rợn. Nhưng cô nói liệu Minh Thành và Minh Trí có nghe. Chuyện này cần phải có cơ sở mới nói được họ. Cả hai người họ đều yêu người ta sâu đậm như vậy bây giờ bảo buông hẳn liệu có nghĩ cô vì ghen mà phá đám không.
Trở về nhà, cô vẫn nghĩ tới lời cô đồng nói. Nếu đúng là mẹ anh Thành vẫn còn xung quanh đây thì lúc nãy bà chỉ tạm đi thôi, làm sao để bà siêu thoát chắc là phải ủn anh Thành lập gia đình cho bà yên tâm rồi. Đầu tiên cô phải tìm xem bà có còn gì nữa không đã.
Cô mang Cốm sang bà Quy gửi khi thấy nhà không có ai. Cô cũng không biết lúc trước còn sống mẹ anh Thành ở phòng nào nhưng chắc chắn không phải phòng ba mẹ rồi. Phòng Cốm chắc cũng không phải, phòng vợ chồng cô thì càng không? Vậy chỉ còn lại phòng anh Thành và một phòng khách.
Cô đến phòng khách trước, trong đây chỉ có nội thất phòng ngủ còn không có gì đáng lưu ý nữa cả. Vậy thì là phòng anh Thành. Nhưng tự ý vào phòng anh có hơi ngại mà không vào sao mà tìm được.
Nghĩ vậy cô đánh liều đến mở cửa đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Căn phòng của anh toàn sách, đúng chất của phó giáo sư. Trên tường anh còn treo ảnh hai người hôm đi chơi ở London. Đứng ngắm quanh phòng để xem có gì đáng chú ý không mà ngoài đồ dùng của anh và sách ra thì không có gì hết. Chẳng lẽ mẹ anh không còn gì mà bà chỉ còn lưu luyến con trai chưa lập gia đình thì sao?
Vậy nhưng cô vẫn tìm giá sách, ngăn kéo biết đâu bà cũng có thói quen viết nhật kí như cô nhỉ? Anh sắp xếp mọi thứ gọn gàng lắm nên nếu có sẽ phát hiện ra ngay.
Chẳng tìm ra được gì? Cô đánh liều sang phòng ba mẹ. Có thể ba sẽ lưu giữ kỉ niệm của mẹ cũng nên. Vì muốn mẹ anh Thành sẽ siêu thoát nên cô sẽ giúp bà trong khả năng. Mấy chục năm rồi, đến nay bà mới tìm được người liên hệ được thì chắc chắn sẽ có niềm tin vào cô. Nghĩ vậy, cô dứt khoát mở cửa phòng ba mẹ đi vào bắt đầu tìm kiếm. Cứ tìm đến đâu cô lại dọn đến ấy tránh để lại dấu vết. Sau một hồi chẳng có gì khả nghi, cô định ra ngoài khi nghe thấy tiếng xe về nhưng mắt lại nhìn thấy cuốn sổ màu đỏ quen thuộc trong tủ kính - Đó là cuốn sổ nhật kí của cô, nó là của cô sao lại ở phòng ba mẹ. Diệu Tuệ chưa vội rời phòng mà đi đến mở tủ để lấy lại nhưng tủ kính này lại bị khóa. Chìa khóa chắc chắn chỉ có trong ngăn kéo. Cô lại lục ở ngăn kéo liền thấy một chùm những chiếc chìa khóa nhỏ nhưng chìa nào mở tủ kính là cả vấn đề. Thử được ba cái thì cô nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, dù không muốn nhưng cô phải chịu thua. Cất nhanh chìa khóa định ra ngoài nhưng mẹ Thu đã lên đến bậc thang cuối cùng chỉ còn cách phòng vài bước chân.