Bà chưa kịp nói hết câu thì Minh Trí đã rời đi đóng cửa rầm một cái. Anh đi thẳng sang phòng Minh Thành không thèm gõ cửa mà đi vào:
- Nói chuyện với em đi.
Mắt anh nhìn thấy ảnh Diệu Tuệ và Minh Thành chụp cùng nhau ở London treo trên tường thì không khỏi khó chịu:
- Anh hãy bỏ bức ảnh kia đi được không?
- Em lấy quyền gì mà bắt anh bỏ đi chứ? Dù anh không biết em đã dùng cách gì khiến cô ấy đồng ý kết hôn nhưng anh tin người cô ấy yêu là anh.
- Vậy thì đã sao? Bây giờ cô ấy là em dâu anh nên anh xử sự cho đúng vị trí đi.
- Nếu không cư xử đúng thì anh đã không ngồi im nhìn em kết hôn với cô ấy rồi. Bây giờ có cái ảnh của anh và cô ấy mà em cũng kiếm cơ là sao?
- Anh đã nói với mẹ chuyện giữa ba chúng ta phải không?
Minh Thành tức giận đứng bật dậy nhìn Minh Trí tức giận:
- Mày nghĩ anh là loại tiểu nhân như vậy sao? Dù không muốn nhưng anh sẽ không phá cô ấy. Còn tin hay không thì tùy.
- Anh hãy chấp nhận đi và đừng làm phiền vợ em nữa.
- Em có yêu cô ấy không hay chỉ vì tính cách cô ấy giống Hoa Vân?
Minh Trí định đi nhưng nghe câu hỏi thì quay mặt nhìn lại Minh Thành rồi không trả lời mà đi thẳng ra ngoài.
...
Diệu Tuệ ngồi trong phòng trang điểm xong thì thay chiếc váy cưới hai người đã chọn. Mẹ ngồi nhìn cô không chớp mắt:
- Con gái xinh quá! Con có mệt không để mẹ lấy gì cho ăn.
- Không mẹ ạ, lúc nãy Minh Trí có mang cháo cho con ăn rồi.
- Mẹ không biết giàu nghèo như nào nhưng nó chăm sóc con như vậy thì mẹ cũng yên lòng rồi. Mẹ chẳng có nguyện vọng gì, chỉ mong con hạnh phúc thôi.
Cô sà vào lòng mẹ gật đầu tự hứa sẽ không để mẹ lo lắng nên cười thật tươi:
- Mẹ đừng lo gì cả, con với anh ấy sẽ hạnh phúc mà.
Đúng lúc ấy Cẩm Linh cùng thím Lan đi vào. Thím nhìn cô tấm tắc khen:
- Cháu thím xinh quá thế này nhỉ? Giục mãi không đứa nào chịu lấy chồng rồi đùng cái cả hai đứa lại kết hôn.
Diệu Tuệ nhìn sang phía Cẩm Linh, lúc này bụng cũng đã lộ ra chút ít. Khuôn mặt được trang điểm kĩ càng lộng lẫy. Dù có bầu nhưng em ấy vẫn mặc chiếc váy xẻ sâu đầy quyến rũ.
- Chúc chị hạnh phúc và đừng hối hận nhé!
- Con bé này chúc chị kiểu gì vậy hả?
Thím Lan vỗ nhẹ Cẩm Linh một cái nhắc nhở. Mẹ Tâm và Diệu Tuệ đều hiểu lời của em ấy nên chẳng thể cười được. Cô sợ mẹ lại nghĩ ngợi liền đáp lời:
- Cảm ơn em đã nhắc nhở, chắc chắn chị với anh ấy sẽ hạnh phúc. Anh ấy không giàu có như chồng em nhưng chắc sẽ không để chị đi khám thai một mình.
Diệu Tuệ biết em ấy sẽ tức giận nhưng cô cũng không muốn nhịn mãi nữa. Chuyện đã là quá khứ và em ấy cũng đã lấy chồng rồi sao còn cứ phải cay cú làm gì? Nếu em ấy yêu Minh Trí thì có cặp kè người khác khi có mặt anh ấy không? Hơn nữa như anh nói thì họ không yêu đương mà chỉ cặp kè qua lại.
Mẹ Tâm nắm tay cô vỗ nhẹ rồi lắc đầu ra hiệu cho cô không nói nữa. Lúc này mẹ đứng dậy cùng thím ra ngoài đón khách. Cẩm Linh lại gần ngồi xuống:
- Em có chuyện này cần nói với chị.
- Nếu lại là những lời trách móc thì chị không muốn nghe nữa. Em cũng lấy chồng rồi nên hãy quên chuyện với anh Trí đi được không?
Cẩm Linh lắc đầu rồi ghé sát tai Diệu Tuệ nói thầm:
- Con của em có thể là của chồng chị đấy. Chị bảo em phải làm gì bây giờ?
Dù bất ngờ nhưng Diệu Tuệ vẫn giữ cho mình đủ bình tĩnh và tỉnh táo.
- Em mang con ai thì em là người rõ hơn ai hết. Hai người qua lại với nhau trước khi chị biết anh ấy. Vậy nên em hãy tìm anh ấy mà giải quyết còn chuyện này không liên quan đến chị.
Dù vậy nhưng lòng cô vẫn như có ai dội cho một gáo nước lạnh mà buốt đến từng tế bào. Trước cô cũng đã từng nghi ngờ nhưng không nghĩ nó lại là sự thật. Dù vậy thì bây giờ cũng không thay đổi được gì cả. Nhưng cô không để Cẩm Linh thành công phá hủy tâm trạng của mình.
- Em nói ra không sợ chị sẽ nói với chồng em sao? Liệu anh ta có còn để em làm dâu nhà họ nữa không? Mà nói mới nhớ, chồng em đâu không đi cùng em sao?
- Chị bình tĩnh như vậy có phải vì chị không yêu Minh Trí, người chị yêu là anh trai anh ấy phải không? Vậy chị khác gì em nhỉ? Cảm giác lấy người không yêu có vui không?
- Em nói vậy nghĩa là em không yêu chồng em? Nếu vậy thì em nên nghĩ đến cuộc sống sau này của mình đi còn không phải lo cho chị đâu.
Đúng lúc này thì Minh Trí đẩy cửa đi vào, anh không nhìn Cẩm Linh mà đến cạnh đưa cho Diệu Tuệ cốc sữa:
- Em uống đi rồi đứng lên theo anh.
- Minh Trí, chúc mừng anh.
Cẩm Linh đứng lên đưa tay ra ý chúc mừng nhưng Minh Trí không chạm mà còn nhắc nhở:
- Chồng cô vừa tới đấy, dạo này vợ con rồi mà vẫn thấy đi đến các hộp đêm vậy?
- Anh ấy đi tiếp khách thôi ạ?
- Cô tin hả? Cô biết những chỗ ấy là nơi như nào mà còn ngây thơ như vậy? Cô nên tìm cách giữ chồng đi đừng lại gần vợ tôi nữa.
Anh nắm tay cô đặt lên khuỷu tay rồi dắt ra ngoài hội trường đón khách. Dù không muốn nghĩ đến lời Cẩm Linh nhưng trong đầu cô lời em ấy nói vẫn cứ được lặp đi lặp lại "Đứa trẻ có thể là con của Minh Trí". Tại sao Cẩm Linh lại nói với cô điều ấy. Bí mật của riêng mình chỉ cần một người biết thì sớm muộn gì cũng có người khác biết... lí do thực sự của em ấy là gì? Chẳng lẽ lại muốn làm cô hoang mang mà hủy bỏ đám cưới hay em ấy lại muốn như trước, một lúc phải có nhiều đàn ông vây quanh để phòng bị.
Chắc thấy cô không tập trung, đầu óc lơ tơ mơ nên Minh Trí khẽ đụng nhẹ nhắc. Lúc này cô mới như người tỉnh mộng mà đón khách đến dự của hai gia đình.
Cuối cùng cũng đến giờ hành lễ, ba Tình dắt cô đi lên thảm đỏ trong tiếng vĩ cầm êm dịu. Mọi người vui vẻ nhìn lên vỗ tay chúc mừng. Quỳnh Anh cũng hớn hở cười tươi bên cạnh Tuấn Vinh. Hội trường tiệc cưới được trang hoàng lộng lẫy, khách bên nhà cô không nhiều còn bên nhà anh lại rất đông. Mẹ chồng là người cầu kì nên từ trang điểm đến áo dài đều do những chuyên gia làm. Cô chưa hiểu về gia đình chồng cũng chưa từng hỏi anh về gia đình, về gia thế cũng như không biết họ giàu có hay giống như gia đình cô... toàn bộ đều là ẩn số.
Trong đám cưới này, chỉ có một người lặng lẽ ngồi góc khán phòng. Anh nhìn lên sân khấu, ngắm nhìn cô dâu không chớp mắt.
Sau các nghi lễ, Minh Trí lấy trong túi áo hộp nhẫn cưới lồng vào tay cho cô và cũng chủ động đưa tay mình lại. Trong giờ khắc này, cô cảm nhận được suối nguồn hạnh phúc âm ỉ chảy trong lòng. Không biết anh có như vậy không nhưng nhìn mặt anh rất khó đoán. Ngay sau khi trao nhẫn, anh cúi xuống áp lên môi cô nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đủ ngọt, lần đầu tiên cô thấy việc hôn anh trở nên ý nghĩa như vậy? Họ đã chính thức là vợ chồng trong sự chúc tụng của quan viên hai họ, của bạn bè đồng nghiệp.
Rời môi cô, anh còn đặt lên trán cô thêm một nụ hôn nhẹ rồi mới kết thúc nghi lễ "trao nụ hôn hạnh phúc" ai chứng kiến đều nghĩ họ là thành quả của một mối tình lãng mạn nào đó.
Quỳnh Anh đến bên cạnh cùng cô đi vào thay một chiếc váy cô dâu khác nhẹ nhàng và gọn gàng hơn. Cửa phòng vừa đóng, nó đã ôm chầm lấy cô chúc mừng đầy phấn khích.
- Chúc mừng chị, hạnh phúc chị nhé! Sinh xong quay lại đi làm cùng em nhé!
- Chị chưa biết được, có thể chị sẽ về học viện giảng dạy vì con nhỏ làm sao đi làm xa được.
- Anh Trí chưa gì đã muốn trói chị vậy rồi hả?
- Không, anh ấy chưa từng xen vào công việc của chị.
Quỳnh Anh tập trung giúp cô thay váy nhưng rồi lại buôn chuyện không ngừng.
- Chị... có thấy anh Thành không?
Diệu Tuệ có thấy anh, hôm cô về bên nhà Minh Trí ăn cơm, anh không ở nhà nhưng sau đó về nhà thì dường như đã say nên cũng không nói chuyện. Cô còn biết anh treo ảnh hai người trong phòng và mẹ chồng cũng đã biết mối quan hệ của ba người. Bà đã gặp riêng cô hỏi lí do vì sao lại chọn Minh Trí, đứa con cô mang có chắc chắn là của anh không? Lúc ấy cô thấy mình như nuốt phải trái đắng, nuốt vào không nổi mà nhả ra cũng không xong. Cô có nói với bà bản thân chọn Minh Trí không phải vì đứa nhỏ mà là vì cô yêu anh nhưng bà không lấy làm tin lắm. Không biết ai đã nói với bà cô yêu Minh Thành đã 5 năm, cô không có từ gì để biện minh khi bà giáo huấn mình không được giữ tiền Minh Trí làm ra rồi thì phải nhớ tiền tiêu vặt của ba mẹ chồng. Cô cũng ngạc nhiên lắm nhưng vẫn chấp nhận. Nhưng hiện tại cô đang nghỉ bay thì lương chỉ có mức cơ bản. Tiền tiết kiệm từ lúc đi làm cô đã làm sổ tiết kiệm cho ba mẹ đề phòng khi tuổi già ốm đau, ông bà có mỗi mình cô là con nên cô cần phải có phòng bị cho sức khỏe của bố mẹ.
Mẹ anh dùng hàng hiệu, mọi thứ cô thấy đều rất xa hoa nhưng tại sao bà lại đòi cô phải cung cấp tiền tiêu vặt hàng tháng thì thật khó hiểu. Nói chung bà rào cô rất nhiều thứ mà cô không nhớ hết được nhưng chỉ chung quy lại là bà sợ con trai bà nghe vợ hơn mẹ.
- Sao chị lại thở dài? Chiếc váy này cũng đẹp quá! Mẫu này em thấy mới lắm.
- Hai chiếc này anh Trí đặt người ta may riêng cho chị. Kể ra mặc mỗi ngày cưới hơi tiếc nhỉ?
- Ông này trông lừ lừ vậy mà mắt thẩm mĩ ác nhỉ?
- Thôi ra ngoài dự tiệc đi không mọi người đợi.
Diệu Tuệ cùng Minh Trí đi mời rượu mọi người. Anh đưa cô đến chỗ bạn bè. Nhật Trung giơ cao cốc rượu rồi hô mọi người hò dô vang vọng cả hội trường.
- Chúc anh chị hạnh phúc đến khi móm răng, tóc bạc với con đàn cháu đống nhé!
Mọi người cười ồ lên, Tuấn Vinh nheo mắt trêu:
- Nay tân hôn thì nhè nhẹ thôi không ba lại chạm cả vào con ấy.
Họ nói chuyện thân thiết suồng sã nhưng Minh Trí cũng nhiệt tình hưởng ứng:
- Chuyện ấy chắc nhờ cậu chỉ bài rồi.
- Haha... vậy khi nào tân hôn thì call video nhé! Tôi không ngại hướng dẫn và quan sát hai người thực hành trực tiếp đâu.
Quỳnh Anh ngồi cạnh người yêu nhéo hông anh trách:
- Anh đừng có mà biến thái như vậy?
- Em nên học Diệu Tuệ đi, anh cũng muốn kết hôn rồi.
Bàn tiệc cứ râm ran mỗi người trêu đùa một câu khiến Diệu Tuệ nóng bừng cả mặt. Sau một vòng mời hết khách, cô vào phòng, mẹ Tâm mang cho cô bát cháo bào ngư.
- Con ăn đi cho lại sức, có mệt lắm không?
- Không mẹ ạ, mẹ đừng lo cho con. Bây giờ con không ở nhà nữa, ba mẹ phải giữ gìn sức khỏe và có việc gì phải gọi cho con ngay nhé!
- Yên tâm đi, ba mẹ đều khỏe. Con bầu bí, nếu thèm gì mà không tiện bên ấy thì về mẹ làm cho mà ăn nhớ chưa?
- Lúc ấy mẹ đừng đuổi con đấy nhé!
- Ăn nhiều thì không chứa đâu.
Sao tự dưng cô lại thấy buồn nhỉ? Nghĩ đến việc không còn ở nhà nữa thì mắt lại đọng nước.
- Con bé này, ba mẹ ở gần mà. Có gì thì bảo chồng con đưa về... cứ về với mẹ bất cứ lúc nào nhớ chưa? Có chuyện gì thì tâm sự với mẹ, đừng giữ trong lòng mà buồn phiền một mình đấy.
Diệu Tuệ ôm mẹ, cả khuôn mặt dụi trên ngực mẹ giấu đi đôi mắt đã bắt đầu đỏ hoe.
Cuối cùng thì tiệc cưới cũng kết thúc, hai chân cô mỏi nhừ khi về đến nhà, mắt cũng nặng trĩu vì buồn ngủ. Chắc bé con lại đến cơn buồn ngủ nên đòi ngủ rồi cũng nên. Tắm rửa xong chưa thấy Minh Trí lên phòng, cô tạm dọn đồ trang trí trong phòng để lấy giường ngủ. Dù vẫn còn sớm nhưng nằm xuống là hai mắt đã tìm về với nhau trong nháy mắt mà quên mất hôm nay là đêm tân hôn.
- Tuệ...
Cô hé mắt nhìn khuôn mặt người đàn ông đang sát mình. Không biết anh về phòng lúc nào nhưng đã tắm rửa xong, trên người vẫn phảng phất mùi rượu. Có vẻ hôm nay anh đã uống không ít.
- Có chuyện gì để mai nói được không? Hôm nay em mệt.
Nói xong cô quay vào nằm ngủ nhưng lại bị kéo quay lại.
- Đêm nay là đêm tân hôn đấy, em vẫn muốn ngủ?
Hai chữ tân hôn ấy đã thành công khiến cô tỉnh ngủ. Ừ nhỉ? Đám cưới rồi thì tân hôn là đêm hạnh phúc mà cặp vợ chồng nào cũng trải qua. Đêm đánh dấu họ là hai mảnh ghép khớp vào nhau có thể cả đời không thể tách rời. Vậy nhưng cô lại không nghĩ anh sẽ đề nghị. Trước kia là cô bị anh ép còn bây giờ, cô là vợ có nghĩa vụ phải giải quyết nhu cầu cho chồng. Vậy nhưng cô lại chần chừ muốn trốn tránh nghĩa vụ cao cả ấy.
- Em đang có thai...
- Bác sĩ nói kiêng ba tháng đầu, em đã được hơn 4 tháng rồi hơn nữa anh sẽ nhẹ nhàng.
So với những lần bị ép buộc thì lần này tâm trạng khác hẳn, anh không vội vàng mà vẫn ngồi im chờ đợi câu trả lời từ cô. Ngủ một giấc nên cơ thể cũng không còn mệt nữa, cơn buồn ngủ cũng đã qua đi. Cô chống tay ngồi dậy nhìn anh, người đàn ông này giờ là chồng cô đấy hơn nữa cô còn yêu anh. Vậy thì có gì mà ngại nữa... nghĩ vậy, cô rướn người vòng tay lên cổ anh không nói mà hành động. Cô nghiêng đầu chủ động chạm môi mình áp lên môi anh. Đôi môi lạnh do anh vừa tắm và còn đọng lại cả vị cay cay của rượu. Thấy cô chủ động, anh liền kéo cô gần lại, dùng tay đỡ gáy, tay còn lại thì ôm trên eo giữ cho cô khỏi chông chênh.
Lần này hoàn toàn khác, cảm giác tự nguyện cùng anh dây dưa nên ngay từ đầu cô đã đón nhận nó mà không còn cảm thấy đau đớn. Thay vào đó là cảm giác khác, một chút hồi hộp lẫn hạnh phúc.
Cô chẳng nhớ anh đã bắt đầu thế nào nhưng đúng như anh nói. Mọi động tác vô cùng nhẹ nhàng, từ tốn mà không vội vàng cướp đoạt. Tiếng chửi bới hay cãi cự không còn chỉ còn lại âm thanh của nụ hôn ướt át. Cảm giác hòa mình cùng anh khiến cô bắt đầu sinh ra ham muốn hưởng thụ, tận hưởng.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, động tác không quá chậm cũng chẳng nhanh lướt từng nụ hôn vụn vặt trên người cô. Dần dần, sự ngượng ngập biến mất, cô còn bám tay lên vai anh và cũng không kìm lại âm thanh của dục vọng.
Dù hoang hoải hạnh phúc là vậy, cô vẫn nhắc mình phải cẩn thận vì còn có con. Khi anh say quá mà làm mạnh một chút cô liền nhổm mình lùi người lại. Hành động ấy khiến anh thoáng bất ngờ vì nghĩ cô lảng tránh nhưng Diệu Tuệ chỉ nhẹ nhắc:
- Anh chậm lại được không? Em bé...
Khi hiểu ra sự lo lắng ấy, anh như người biết lỗi mà kìm nén lại ham muốn đang đốt cháy. Cứ dây dưa chầm chậm từ tốn, anh cũng chẳng dám thay đổi tư thế, cũng chẳng dám đè lên cô. Nhìn anh khổ sở dằn mình trong dục vọng, cô ngồi dậy ôm lấy cổ anh mà áp sát cơ thể lại. Cô thấy anh mỉm cười thoải mái rồi nhấc cô lên đi đến ghế gần ấy mà lúc này cô mới biết nó được dùng để làm gì.
Dù nhẹ nhàng là vậy nhưng cô vẫn có cảm giác mình đã thăng hoa. Nhiệt độ trong phòng đã giảm cho mát nhất có thể mà cơ thể vẫn nóng bừng bừng. Mồ hôi trên hai tấm lưng trần lấm tấm. Cuối cùng thì anh xoay mình nằm xuống dưới để cô ngồi bên trên. Bàn tay nắm ở eo cũng chỉ nhẹ nhàng nâng lên lắc lư rồi đến lúc cao trào cả hai cùng mệt. Anh lại bế cô về giường, xoay người vào nhà tắm. Cô mệt, nằm im như vừa bị thịt sạch mà thở. Anh trở ra mang theo khăn và nước ấm. Diệu Tuệ ngồi dậy định cầm lấy khăn thì anh lắc đầu rồi tỉ mẩn lau còn mặt cô thì đã bị nung chín vì ngại. Lúc làm chuyện ấy mải thăng hoa thì không ngại nhưng lúc này thấy anh cứ tỉ mẩn lau khắp người cho cô, sau khi xong còn lấy quần áo mặc lại. Cô chỉ biết nhìn chăm chăm không phản kháng nhưng cực kì lạ lẫm... những lần trước có lẽ anh cũng đã làm vậy vì lần nào cô cũng cảm nhận thấy cơ thể mình mát và hôm sau quần áo đã được mặc chỉnh tề. Thực hành nhiều nên anh chẳng chút ngượng ngùng còn làm rất thuần thục nữa...
- Đừng nhìn anh như vậy.
- Có phải lần nào anh cũng lau cho em không?
- Ừm...
Chẳng có lời giải thích vì sao lại thế, anh đứng dậy mang nước đổ đi rồi quay ra kéo chăn nằm xuống bên cạnh cô. Những tưởng sau hoan ái cô sẽ lại ngủ được tiếp nhưng mắt cứ căng ra và tỉnh táo lạ thường. Rồi sinh ra nghĩ linh tinh, nhớ lại lời Cẩm Linh nói, cô quay sang gối đầu lên tay nhìn anh nhưng lời định nói ra lại không thành tiếng.
- Em muốn hỏi gì phải không?
Hít một hơi thật sâu, cô quyết định sẽ hỏi thẳng anh. Nếu cứ giữ trong mình sự nghi hoặc ấy sẽ làm cho khoảng cách giữa cô và anh ngày càng lớn. Cô đã lựa chọn lấy anh thì cũng nên tâm sự chuyện liên quan đến hai người.
- Trước kia, khi anh quen biết Cẩm Linh, hai người...
- Có quan hệ không? Có phải em muốn hỏi như vậy?
Khuôn mặt anh chẳng chút biểu cảm cũng chẳng chút giấu giếm mà đặt lại câu hỏi. Rồi cô lại thấy đêm nay không hề thích hợp để nói về người cũ của anh nên nói lí nhí:
- Xin lỗi, em không nên hỏi. Dù sao em cũng chỉ là người đến sau.
- Em vẫn quên lời anh dặn?
- Không quên nhưng chuyện ấy không thể không nhớ... dù lí do gì em cũng là người thứ ba mà.
- Nhưng chính cô ta đã trao em cho anh nên lỗi không phải do em.