Giầy cao gót của Lâm Thiến từng phát từng phát đập vào trên sàn nhà, cô ta nhìn Hứa Hoan Nhan đang nằm trên giường với sắc mặt trắng bệch như một tờ giấy, rốt cuộc không nhịn được nữa mà cười ra tiếng. . . . . . Từng bước từng bước tới gần, thấy Hứa Hoan Nhan trong cơn ngủ mơ màng vẫn hơi cau mày, có lẽ do tác dụng của thuốc tê sắp hết, đau đớn bắt đầu chậm rãi xuất hiện.
Lâm Thiến quét mắt liếc nhìn một vòng, chợt rơi vào chiếc tủ bệnh nhân ở đầu giường, những móng tay được sơn màu hồng cầm xấp bệnh án lên, lật xem từng tờ một, Hứa Hoan Nhan trên khoé môi ngày càng thâm thuý . . . . Tiếng giấy loạt xoạt làm Hứa Hoan Nhan đang mơ màng tỉnh dậy, cô vô tri vô giác mở to hai mắt, “Tĩnh. . . . . .”
Trong cổ họng cố gắng kêu ra thành tiếng, giống như sau một giấc ngủ dài, mơ mơ màng màng, cái gì cũng không nhớ ra được.
“Hứa Hoan Nhan. . . . . .” Khoé môi Lâm Thiến cong lên, đem một xấp giấy, rõ ràng viết tên của Hứa Hoan Nhan, Hứa Hoan Nhan mang thai, thai nhi có bao nhiêu tuần tuổi, nắm thật chặt xấp giấy trong lòng bàn tay.
Hứa Hoan Nhan cật lực quay mặt sang, trong đầu cô là một mảng mơ hồ, cô cố gắng mở mắt quan sát Lâm Thiến trước mặt: “Cô, làm sao cô lại ở đây? Tĩnh đâu?”
Nói xong cô cố hết sức ngồi dậy, Lâm Thiến ngay lập tức tiến lên một bước đè đầu vai của cô lại: “Hứa Hoan Nhan, cô vừa mới làm thủ thuật phá thai, không thể ngồi dậy, mau nằm xuống, nghe lời đi. . . . . .”
Trong miệng cô ta nhẹ run, đáy mắt xem thường càng sâu hơn, sảng khoái từng trận kéo tới, làm cho tâm tình của cô ta giờ phút này vui vẻ không dứt.
“Rốt cuộc cô muốn làm cái gì? Tại sao cô lại ở đây?” Hứa Hoan Nhan cảm thấy thanh tỉnh đầu óc một chút, bàn tay bấm chặt góc chăn thấp giọng hỏi.
“Uy, nhìn cô này, tôi cũng chỉ là vừa vặn cảm thấy trong người không thoải mái nên đến đây khám, lại vừa lúc gặp cô đang làm giải phẫu lấy đứa bé ra, rồi tôi tốt bụng đi vào xem xem cô thế nào thôi mà?”
Lâm Thiến che giấu nụ cười, ánh mắt chăm chú nhìn vào Hứa Hoan Nhan, qua đôi mắt có thể thấy cô đang rất khổ sở, lại sợ hãi thật khiến người ta thương tâm.
“Như vậy đi, xem ra cô cũng ổn rồi, tôi đi thôi.” Hứa Hoan Nhan bình tĩnh liếc nhìn cô ta một cái, ánh mắt lại rơi vào một xấp bệnh án trong lòng bàn tay cô ta , Hứa Hoan Nha sóng mắt khẽ rối loạn hạ xuống, tiếp tục nói: “Lâm tiểu thư thật là không lịch sự, chưa có sự cho phép đã tự tiện lật đồ của người khác, cũng quá không lễ phép đi!”
“Nha, nếu cô không nhắc thiếu chút nữa tôi liền quên mất. . . . . .” Lâm Thiến làm bộ muốn đem bệnh án bỏ xuống, nhưng chợt khựng lại, cặp mắt đảo một cái như nhớ tới cái gì mở miệng: “Đúng rồi, cơ hội tốt như vậy, làm sao tôi có thể bỏ qua đây?”
Cô lấy điện thoại di động ra, mở camera , đắc ý liếc mắt nhìn Hứa Hoan Nhan: “Ai Hứa Hoan Nhan , nếu trong buổi lễ tốt nghiệp, đem những thứ này công bố ra, thật sự sẽ gây ra chấn động nha!”
Cô ta cố ý đem bệnh án để ở trên bàn, ống kính chiếu vào cái tên Hứa Hoan Nhan, và chẩn đoán của bác sĩ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!