Dật Tuyên rất thích chơi với chị Noãn Noãn. Cho dù chỉ chơi được một lúc, hai chị em lại bắt đầu đấu khẩu với nhau. Với bản tính hiếu động, miệng lưỡi nhanh nhạy sắc bén, nhiều lần cậu đã làm Noãn Noãn tức đến phát khóc, nhưng rồi chính Dật Tuyên lại đến làm lành trước.
Dật Tuyên nhận thấy Noãn Noãn thật ngốc nghếch, rất cả tin. Trong mắt cậu, chị giống như một cô bé cần cậu bảo vệ che chở nhiều hơn.
Chiều nay đi học về, Dật Tuyên muốn khoe với chị, cậu vừa giành giải nhất cờ vua khối học sinh tiểu học. Các bạn gái trong lớp thì khỏi phải nói vui mừng thế nào, ai cũng muốn ôm hôn thần tượng của mình. Phải khó khăn lắm cậu mới thoát ra khỏi vòng vây của các fan hâm hộ cuồng nhiệt ấy.
Không gõ cửa, cậu vừa mở cửa phòng chị vừa hét toáng lên: “Chị, nhìn em chị đây này, chị hãy tự hào về em trai của mình đi…” Nhưng cậu chợt im bặt, sững sờ khi nhìn chị đang khóc tấm tức: “Mộ Cẩn Hiên, anh đi đâu… sao anh không nói một lời với em mà đã bỏ đi như vậy… Anh có biết là em nhớ anh lắm không? Hôm nay em từ chối làm quen với Chu Viên, thế mà hắn dám nói em và Mạt Mạt nói là hai bà cô già không ai cần… Em không phải là người không ai cần, đúng không anh. Anh mau trở về đi…
Dật Tuyên nhẹ nhàng lui ra, khép cửa lại. Hừ đồ lợn béo kia, dám chế giễu chị mình, cứ chờ đấy…
**************
Thân Tống Hạo nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm lớp Dật Tuyên thông báo, hôm nay Dật Tuyên đón đường đánh một học sinh lớp trên. Hiên tại mẹ cậu bé kia đang làm ầm ĩ ở văn phòng, đòi đuổi học kẻ đã đánh con họ tím bầm mặt mũi.
Hoan Nhan nghe vậy cũng cuống lên, sao Dật Tuyên lại làm càn như vậy chứ? Tuy Dật Tuyên mới 10 tuổi nhưng đã là cao thủ Taekwondo đai đen rồi, sao không biết kiềm chế mình, lại đi gây gổ với học sinh lớp trên nữa.
Khi Thân Tống Hạo và Hoan Nhan đến nơi đã nhìn thấy cô giáo đang ngăn cản một phụ nữ to béo đang nhảy chồm chồm xỉa xói vào Dật Tuyên: “A… cho dù mày có là con ông giời đi nữa, phen này tao cũng phải cho mày vào trại giáo dưỡng, mới nứt mắt mà thật hung đồ.”
Dật Tuyên khó chịu vung tay gạt bàn tay đang xỉa xói vào mặt mình, người phụ nữ nọ bị mất đà ngã chúi xuống, thân hình to béo va vào cạnh bàn đau điếng. Bà ta tru tréo: “Đồ mất dạy kia, trước mặt cô giáo mày vẫn còn dám giở thói du côn đánh bà, bà cho mày biết tay…”
Bà ta xô thân hình to béo định đánh Dật Tuyên nhưng đã bị Thân Tống Hạo túm tay kéo giật lại, ngã ngồi xuống ghế salon.
“Bà định làm gì, bà muốn đánh một đứa trẻ thì cũng phải hỏi xem cha mẹ nó có đồng ý cho phép không đã chứ!”
“A! Quả là “rau nào sâu ấy” mà”, bà ta lại quang quác cái mồm gào lên, “Con anh đã đánh con tôi, anh lại còn dám ức hiếp tôi thế à…”
Hoan Nhan giật giật tay chồng mình: “A Hạo…” Cô tiến đến bên cạnh người phụ nữ nọ: “Chị à, chị hãy bình tĩnh lại. Chúng ta là người lớn, chuyện gì cũng có thể giải quyết được mà”
“À, ra cô là mẹ của thằng nhóc du côn kia đấy hả? Nhìn cô cũng không đến nỗi nào, sao lại sinh ra đồ vô lại như thế chứ”
Hoan Nhan vẫn cố nhịn: “ Con trai tôi không phải là đồ du côn hay vô lại gì gì đó. Chị đừng nói những lời khó nghe như vậy, dù sao vẫn còn các cháu đang ở đây…”
Bà ta cắt ngang lời Hoan Nhan: “ Cô không phải dạy khôn tôi, về mà dạy con cô ấy. Bé nứt mắt mà dám hỗn láo.”
Hoan Nhan không nhịn được nữa, cô đứng phắt dậy: “Này, chị đừng có thấy tôi nhường nhịn một chút thì được thể nhé. Chị đã hỏi con chị vì sao lớn như thế mà lại bị một em nhỏ tuổi hơn đánh không? Xem ra nhà chị cũng toàn người hồ đồ, không biết điều!”
Trong lúc đó Thân Tống Hạo đã kịp hỏi con mình đầu đuôi sự việc. Anh quay sang hỏi Chu Viên: “Dật Tuyên nhà chú đánh cháu, em bé hơn cháu, sai lầm trước hết…”
“Tôi thấy chồng cô có vẻ còn biết điều hơn đấy” Người phụ nữ to béo nhảy xổ vào cắt ngang lời Thân Tống Hạo, “Con cô đánh con tôi, nói sai là còn nhẹ nhàng đấy. Cần phải đưa nó vào trại giáo dưỡng để cải tạo tính tình hung bạo kia đi. Bây giờ tốt nhất là hai người mau chóng đưa con tôi đi bệnh viện khám xét cẩn thận, chịu toàn bộ chi phí thuốc men, phí tổn thất tinh thần cho con tôi, rồi tiền xe cộ đi khám định kỳ đến năm nó 18 tuổi nữa. Liệu nhà cô có đủ tiền không đấy” Bà ta bĩu cặp môi tô son đỏ chót đầy khinh miệt.
“Này chị, chị đừng có nhảy vào miệng người khác như vậy chứ! Tôi còn chưa nói xong mà. Cái sai của con tôi là lẽ ra phải đánh cho Chu Viên rụng hết răng vì tội nói láo, dám sỉ nhục chị gái nó, thì Dật Tuyên chỉ đấm Chu Viên tím mặt là quá nhẹ” Thân Tống Hạo thủng thẳng nói. Hừ đồ bị thịt kia lại dám trêu chọc bảo bối Noãn Noãn của anh chứ. Ngay cả anh cũng còn chưa từng nặng lời với con gái cưng nữa kia… Hừ
“Thế này là thế nào nhỉ? Con hai người đánh con tôi, bậc làm cha mẹ như hai người còn bênh con mình là sao. Chờ đấy, để ba nó đến xem hai người trả lời thế nào”. Bà ta hậm hực nói.
Vừa lúc ấy một người đàn ông to béo oai vệ bước vào. Thân Tống Hạo nhìn ra, tưởng ai xa lạ, hóa ra là Chu Lợi Thành, đối tác làm ăn với Quý Duy An trong vụ “Thúy đê nhã trúc”. Ngày ấy do thiếu vốn nên hợp tác hai bên bị dừng giữa chừng. Sau khi Thân Tống Hạo thắng thầu dự án này, anh đã giao cho công ty của Quý Duy An thực hiện phần xây thô các khu biệt thự và chung cư. Công ty của Chu Lợi Thành được Quý Duy An giao thầu cung cấp sắt thép xây dựng khu chung cư. Ông ta còn đang muốn gặp Thân Tống Hạo để được tiếp tục hợp tác cung cấp nguyên vật liệu cho toàn bộ các dự án khác của Thân thị. Thân thị chính là chiếc cần câu cơm vững chắc để công ty ông ta lớn mạnh thêm. Ai ngờ ông ta lại gặp Thân Tống Hạo trong hoàn cảnh này.
Chu Lợi Thành vừa bước vào trong phòng, mẹ Chu Viên lao tới bù lu bù loa kể lể. Lúc nãy, khi nghe vợ mình báo con trai bị học sinh khác đánh bị thương, ông ta đã dự định đến dạy cho đối phương một bài học. Dù sao ông ta cũng là người có máu mặt ở thành phố này. Nhưng khi đến nơi biết được người đánh con mình là con trai của Thân Tống Hạo, nguyên nhân Chu Viên bị đánh là do hắn ta dám chế nhạo thiên kim tiểu thư nhà họ Thân. Chu Lợi Thành đầy một bụng oán giận con trai mình…
Bây giờ, gặp Thân Tống Hạo ở đây, bao nhiêu dũng khí của ông ta đã bay sạch.