Xoay người đi tới một bên, hướng ánh mắt về phía mọi người đang nhìn. . . . . .
Vừa nhìn thấy, anh ngây người không sao hiểu được, cô gái kia mới buổi chiều còn yêu thương nhung nhớ, hiện tại liền nhào tới trên lưng người đàn ông. . . . . .
“Ah, Tiểu An Tử, thất tình nha?” Đôi mắt sắc của Co¬co nhìn thấy bóng dáng của anh, nhanh chóng chớp lấy cơ hội lại gần nhỏ giọng trêu chọc anh.
“Nói bậy bạ gì đấy?” An Gia Khải trừng mắt nhìn cô, xoay người rời đi, được hai bước, lại dừng lại: “Sau này không được kêu tôi là Tiểu An Tử!”
Co¬co nhìn dáng vẻ tức giận không vui của anh đã muốn cười, cố nhịn một hồi, rốt cuộc nhịn không nổi vẫn phải không vui nở nụ cười, An Gia Khải oán hận khẽ nguyền rủa một tiếng, lên xe thật nhanh, vọt thẳng ra ngoài. . . . . .
Khi đi qua bên cạnh hai người kia, An Gia Khải theo bản năng quay mặt lại nhìn, cô nhóc kia cười thật rạng rỡ, thiếu tí nữa khóe miệng cười toét đến mang tai.
An Gia Khải nhìn bộ tây trang bị bẩn trên người mình, đột nhiên cảm thấy mới vừa rồi mình nên bắt cô bồi thường một bộ Armani mới! Dù sao cha cô ấy có tiền!
Đang lái xe, điện thoại di động vang lên, An Gia Khải vừa nhìn, trên màn hình hiện lên dòng chữ: Sở Phỉ điện tới, có hay không nghe?
Lông mày An Gia Khải hơi nhíu, nhưng vẫn tiếp nghe: “Này, Sở Phỉ, có việc gì thế?”
“Gia Khải, anh tan việc chưa? Ba mẹ em muốn mời anh ăn cơm tối nay.”
Giọng nói của Sở Phỉ hết sức vui vẻ, nhưng rõ ràng có chút mong đợi, dღđ。l。qღđ lông mày An Gia Khải nhíu càng chặt hơn, không nhanh không chậm nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì mà ba mẹ em thật tốt bụng mời tôi tới ăn cơm tối?”
“Gia Khải. . . . . . Anh biết rõ mà. . . . . .” Giọng nói Sở Phỉ ngọt ngào nũng nịu, nghe hết sức mê người.
An Gia Khải cười lạnh: “Em không nói, làm sao tôi biết.”
Điện thoại đầu bên kia, khóe môi Sở Phỉ hơi mím lại, trên mặt cô nụ cười ngưng đọng, nhưng vẫn nhẫn nại chịu đựng, ôn nhu nói: “Chúng ta lui tới nửa năm rồi, ba mẹ em chỉ muốn gặp anh mà thôi.”
An Gia Khải hiểu rõ, khẽ cười, chậm rãi khạc ra hai chữ: “Không đi.”
“Tại sao? Gia Khải, chúng ta quen nhau nửa năm rồi, em là bạn gái của anh, việc nhỏ như vậy sao anh có thể cự tuyệt em?” Sở Phỉ hình như có chút không thể tin vào tai của mình. . . . . .
“Không tại sao cả, không vui nên không đi.” An Gia Khải vừa nói vừa đeo tai nghe, anh rất lịch sự không có cúp điện thoại, chỉ dằn lại tính tình nghe cô nói chuyện.
“Gia Khải, chỉ là một bữa ăn bình thường thôi, không có ý tứ gì khác. . . . . .”
Sở Phỉ nghe anh nói như vậy, không thể không cố nén uất ức mở miệng năn nỉ anh.
“Nếu như không có chuyện gì khác, như vậy tôi lại càng không đi, dღđ☆L☆qღđ em cũng biết, tôi không thích gặp mặt người lớn trong nhà, quá gò bó.”
An Gia Khải nương theo lời của cô nói lại, đáy lòng có một chút chán ghét, trong lòng anh biết Sở Phỉ muốn dùng chiêu gặp mặt người lớn này, để mối quan hệ của bọn họ càng thêm vững chắc, ít nhất nếu anh đến gặp mặt người lớn, cô sẽ cảm thấy mình đã nắm chắc cuộc tình này.
Nhưng mà, đó là ba mẹ của cô, không phải của An Gia Khải anh , căn bản một điểm anh cũng đều không để ý, nếu vì dỗ cho cô vui vẻ đến ăn cơm một lần thật ra thì không có ảnh hưởng gì, nhưng mà anh không muốn làm chuyện như vậy, nhìn bộ dáng hay trêu đùa của anh, chẳng lẽ trong mắt các cô An Gia Khải anh chỉ là một tên ngu ngốc sao?
“Gia Khải. . . . . . Anh biết đó, thật ra thì, thật ra thì em. . . . . .” Sở Phỉ nghe anh nói như vậy, trong lòng không khỏi quýnh lên, nói quanh co hồi lâu, cô mới cắn răng mở miệng nói rõ ra: “Gia Khải, anh xem chúng ta lui tới cũng nửa năm rồi, ba mẹ em muốn gặp mặt bạn trai của em, chuyện này không quá đáng chứ?”
“Dĩ nhiên.” An Gia Khải không chút do dự gật đầu: “Nhưng tôi không phải bạn trai của em, tại sao phải gánh trách nhiệm này?”
“Gia Khải!” Giọng nói của Sở Phỉ thay đổi khàn khàn, cô kinh ngạc kêu tên của anh, thân thể như cứng lại.
“Gia Khải, sao anh lại nói như vậy? Không phải anh hay nói, em là bạn gái của anh. . . . . .”
“Ninh Ninh cũng là bạn gái của tôi. . . . . .” An Gia Khải lạnh lùng nói, di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn vừa vặn lúc này đèn giao chuyển màu, anh quả quyết nói: “Bây giờ tôi đang lái xe, hôm nào sẽ gọi điện cho em.”
“An Gia Khải! Sao anh có thể so em với Lâm Ninh Ninh? Thân phận cô ta là gì, còn thân phận em là gì?”
“Cô ta là bạn gái của tôi, em cũng đã từng là bạn gái của tôi. Trong mắt tôi, em và cô ta không khác gì nhau.” An Gia Khải cũng hơi tức giận, bộ cô cho cô là một thiên kim tiểu thư, An Gia Khải anh sẽ phải xem trọng hơn vài phần sao?
“Anh. . . . . .” Sở Phỉ sửng sốt, mất một lúc cô mới hiểu được lời nói của anh, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Cũng đã từng là bạn gái của anh ta. . . . . .
Tim Sở Phỉ đập cuồng loạn, thật lâu phản ứng kịp, thì chỉ còn nghe tiếng tít tít của điện thoại đầu kia, anh ta đã cúp điện thoại.
Điện thoại trong tay rơi xuống mặt đất vang lên một tiếng “bang”.
Đúng lúc vợ chồng Sở Hằng Mặc quẹo qua hành lang đi xuống lầu, liếc nhìn vẻ mặt con gái đứng ở nơi đó, không khỏi sợ hết hồn: “Phỉ Phỉ, sắc mặt con sao tái mét như vậy?” Sở phu nhân bước vội xuống lầu, đau lòng ôm con gái hỏi.
Sở Phỉ thân hình bị lay hai cái, mới phục hồi tinh thần lại, cô cuống quít nặn ra nụ cười tái nhợt, liếc mắt nhìn ba mẹ cố điều chỉnh lại tinh thần mình, nét mặt cô càng thêm lúng túng: “Cha, mẹ, Gia Khải hôm nay rất bận, anh ấy nói hôm khác sẽ mời chúng ta đấy.”
Cô không dám nói sự thật, cô cũng biết nguyên nhân ba mẹ hối thúc như vậy, nếu nói ra, e sẽ làm cho bọn họ thất vọng thêm.
Nghe cô nói thế, trong nháy mắt gương mặt vợ chồng Sở Hằng Mặc tràn đầy mất mác, Sở phu nhân đau lòng cho con gái, rất nhanh thu lại biểu tình trên mặt, cười lôi kéo Sở Phỉ nói: “Nếu Gia Khải đã nói hôm nào mời chúng ta, vậy chúng ta sẽ chờ lần sau vậy, Phỉ Phỉ a, có phải con và Gia Khải xảy ra vấn đề gì rồi không ?”
Sở Phỉ nước mắt đong đầy đáy mắt sắp không nhịn được tràn mi, cô cố khống chế, nháy nháy con mắt, cười nói: “Mẹ, mẹ suy nghĩ lung tung rồi, con và Gia Khải tốt lắm, chỉ là hai ngày nay anh ấy rất bận mà thôi.”
“Phỉ Phỉ a, rãnh rỗi con phải quan tâm đến Gia Khải nhiều hơn, phải trói buộc đàn ông lại, nhất là đàn ông ưu tú như An Gia Khải!”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy. . . . . . Gia Khải sẽ không tìm phụ nữ khác đâu.” Sở Phỉ khẽ cười nói, trong tim cũng trở nên lạnh lẽo.
Phụ nữ bên cạnh An Gia Khải không nhiều, nhưng không có nghĩa là không có, mà cô, cũng không phải là duy nhất.
Ít nhất cô có biết ả đê tiện Lâm Ninh Ninh. Khốn nạn! Các cô vốn là bạn thân của nhau, coi như gia thế cô ta không khá, phải ăn nhờ ở đậu, Sở Phỉ cô cũng chưa từng xem thường, nhưng khi cô đưa Gia khải đến giới thiệu với cô ta, cô ta lại động tâm với Gia Khải, về sau càng nghĩ mọi cách để leo lên giường An Gia Khải !
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!