Nếu như không phải do cô không nhìn đường đụng vào người anh, như vậy cũng sẽ không làm dơ âu phục của anh. Nếu như không làm dơ âu phục cùa anh, cô cũng sẽ không luống cuống tay chân bôi loạn trên y phục của người ta, nếu như không có bôi loạn y phục của người ta, cô cũng sẽ không dẫm lên mảnh sứ vỡ, nếu như không có dẫm lên mảnh sứ vỡ, thì cô cũng sẽ không té nhào vào trong ngực của anh. . . . . .
Tính đi tính lại, vẫn là lỗi cùa cô. . . . . .
Làm thế nào? Làm thế nào. . . . . .
“Ông chủ. . . . . .” Thiên Tình thử thăm dò nhẹ nhàng hô một tiếng, An Gia Khải ngồi ở chỗ đó, cũng không nhúc nhích, tựa như hóa đá.
Hay cho đàn ông lòng dạ hẹp hòi, Thiên Tình không khỏi âm thầm trợn trắng cả mắt, cô bị ăn đậu hũ còn chưa tức giận, vậy mà bộ dáng anh còn ra vẻ uất ức. . . . . .
“Ông chủ, chị Coco bảo sẽ không nói ra ngoài,
anh có thể yên tâm, tôi cũng vậy sẽ không nói ra, cũng không cần anh phụ trách. . . . . .”
Thiên Tình từ từ đi tới, đưa một tay ra nắm chéo áo của anh, nhẹ nhàng kéo kéo, nở nụ cười cẩn thận nói.
An Gia Khải nhướng mắt lên, rất là vô tội nhìn lại cô: “Cô cho rằng mới vừa rồi Coco hét to như vậy, mọi người không ai nghe thấy sao? Trừ phi tất cả đều bị điếc. . . . . .”
Thiên Tình cũng ngây ngẩn cả người, phải rồi, âm thanh khi nãy của Coco thật khiến cho cô nhìn với cặp mắt khác xưa, cô còn tưởng rằng tiếng thét chói tai của cô không ai có thể bì được, nhưng không ngờ người mạnh còn có người mạnh hơn, thiên ngoại hữu thiên. . . . . . Ách, dừng lại, hiện tại không phải lúc bội phục người khác.
“Vậy làm sao bây giờ?” Thiên Tình cũng ngồi xuống, ôm lấy mặt, mắt to trừng mắt nhỏ với anh.
An Gia Khải trầm mặc, chỉ cảm thấy từng đợt cảm giác vô lực từ từ dâng lên, hình tượng của anh hoàn toàn bị phá hủy. . . . . .
Cùng nữ thư ký trong phòng làm việc trình diễn cảnh cưỡi ngựa nóng bỏng, ngẫm lại đàn ông thành thục như anh sao lại làm ra chuyện xấu hổ này, mặc dù anh chưa có vị hôn thê, nhưng tốt xấu gì bạn gái cố định vẫn có vài cô, mấy người phụ nữ bát quái ngoài kia nhất định cho là anh bụng đói ăn quàng rồi!
An Gia Khải nghĩ tới liền cảm thấy phiền, hai tay ôm lấy đầu vò lung tung mấy cái, mái tóc chỉnh chu của anh lập tức biến thành kiểu tóc chuồng gà.
“Ông chủ. . . . . . Anh không cần đau lòng…, tôi đi giải thích rõ với bọn họ, hẳn không phá hủy danh dự của anh.” Thiên Tình nhìn anh cực kỳ phiền não, không khỏi có chút đồng tình.
” Cô giải thích như thế nào? Coco nhìn thấy cô cưỡi trên người của tôi. . . . . .”
“. . . . . .” Thiên Tình im lặng, làm gì phải dùng đến từ cưỡi chứ, anh có phải là ngựa đâu. . . . . .
“Được rồi, cô trở về phòng làm việc đi, 100 điều quy tắc của thư ký ngày mai phải đọc cho tôi nghe, nếu không tôi. . . . . .”
An Gia Khải muốn nói ra hai chữ sa thải, nhưng thấy cô gái kia mắt đã ánh lệ, dùng vẻ mặt điềm đạm đáng yêu nhìn lại anh.
“Nếu không sẽ khấu trừ nửa tháng tiền lương.” An Gia Khải ho một tiếng, đứng lên xoay người tư thế tao nhã nhẹ nhàng. .. . . .
“Ôi mẹ ơi! Thật quá tốt, ông chủ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. . . . . .” Thiên Tình bật nhảy dựng lên, chỉ cần không bị cuốn gói, trừ sạch hết tiền lương một tháng thì có gì ghê gớm chứ?
“Tôi cũng không phải là Ô Quy (rùa đen), không sống được lâu như vậy.” An Gia Khải cũng không quay đầu lại ném ra một câu.
“Trong lòng tôi, ngài chính là Ô Quy. . . . . .” Thiên Tình cười híp mắt nịnh hót, lời còn chưa dứt, cảm thấy người kia toàn thân toát ra khí lạnh, cô ngượng ngùng ngậm miệng: ” cấp trên Ô Quy , Ách, cấp trên Ô Quy . . .. . .”
An Gia Khải vô lực xoay người, con mắt xinh đẹp nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn kia đang xấu hổ cười : “Thân Thiên Tình tiểu thư, cô có thể không cần thoát tuyến (nói tránh đi) như vậy?”
“Oh, anh thế mà lại biết dùng hai chữ thoát tuyến này, tôi còn tưởng rằng anh cổ hủ giống ba tôi!”
“Thật xin lỗi, năm nay tôi hai mươi tám tuổi, xin hỏi ba cô bao nhiêu tuổi?” An Gia Khải ôm lấy hai cánh tay, hít thật sâu, lại hít sâu thêm một lần nữa mới đè xuống nộ khí trong lòng đang muốn bùng phát.
“A ha ha ha. . . . . . Ông chủ thật trẻ tuổi, thật sự là tuổi trẻ tài cao đầy hứa hẹn, tôi không nghĩ ông chủ mới hai mươi tám tuổi. . . . . .”
Thiên Tình hận lập tức cắn đầu lưỡi của mình, Thân Thiên Tình, đại não mày có động kinh cũng không cần nói chuyện loạn như vậy có được hay không?
“Ra ngoài đi, để cho tôi an tĩnh một lát. . . . . .” An Gia Khải khóe miệng giật giật hai cái, khoát tay áo.
“Vâng, vâng. . . . . .” Thiên Tình mê xem kịch cổ đại nhiều nên nhiễm nặng, giống như trên ti vi hay diễn tiểu cung nữ bái biệt hoàng thượng, cô lui về sau từng bước nhỏ đi ra ngoài.
Bước qua cửa, An Gia Khải liền ngã ngồi vào ghế sa lon, “Sao chuyện lại thế này chứ!”
Ngồi chễm chệ trên ghế sa lon, anh lười biếng tựa vào lưng ghế, khóe miệng không khỏi giương lên một chút ý cười.
Mới đi làm ngày đầu tiên, cô ấy đã làm ra nhiều việc đình đám như vậy, Thân Thiên Tình a Thân Thiên Tình, sao cô kém xa ba cô thế? Nghe nói diện mạo mẹ cô cũng là tiểu thư khuê các, không hiểu tính cách của cô ấy giống ba hay mẹ đây?”
“Mình quản cô ấy nhiều như vậy làm gì. . . . . . khụ khụ, làm việc, làm việc thôi.” An Gia Khải nghĩ tới nghĩ lui liền thu suy nghĩ, ngồi nghiêm chỉnh lại,
“Thiên Tình, cô cũng quá cường bạo, dám bổ nhào liên tục vào người Tổng giám đốc An, nói một chút xem… sao cô có can đảm như vậy!”
Thiên Tình vừa mới đi vào phòng bí thư, liền bị một đám phụ nữ đầy nhiệt tình bao vây.
“Đúng vậy đúng vậy, ai không biết Tổng giám đốc An chính là một khối băng vạn năm, chỉ có chị Coco dám ở trước mặt Tổng giám đốc nói mấy câu. . . . . .”
“Đừng nói tới tôi, đừng nhắc tới tôi ha. . . . . .” Coco lập tức kháng nghị, một bên cô đưa bàn tay vừa mới sơn móng chưa khô lên thổi một hơi, một bên mặt mày hớn hở nói: “So sánh tôi với Thiên Tình , giống như so đệ tử với sư phụ, tôi và Tổng giám đốc chỉ là bạn học thời đại học, cho nên mới dám trước mặt anh ấy nói thêm mấy câu, nhưng tôi cho tới bây giờ, cho tới bây giờ cũng không dám đánh chủ ý với Tổng giám đốc An, huống chi tôi đã có chồng yêu rồi. . . . . . Cho nên, Thiên Tình thật lợi hại!”
“Mấy người nói lung tung gì vậy. . . . . .” Thiên Tình trợn mắt nhìn thẳng nói: “Chẳng qua là tôi lỡ tay hắt cà phê vào trên người Tổng giám đốc, sau đó tôi lau chỗ dơ trên người anh ấy mà thôi, mấy người không nên nói bậy. . . . . .”
“Cái gì!”
“Cái gì. . . . . .”
“Lần trước có một cô thư ký mới tới, chỉ làm ướt tài liệu của Tổng giám đốc An một chút xíu, liền bị đuổi việc, ở đây ai không biết vị Tổng giám đốc này thích sạch sẽ không gì sánh được!”
“Thiên Tình. . . . . . Lời nói của cô không thuyết phục, cô đưa ra giải thích như vậy, tôi chắc chắn tin tưởng, cô và Tổng giám đốc An có gì đó. . . . . .”
Thiên Tình bị một đám phụ nữ gần như điên cuồng đánh trống reo hò dở khóc dở cười, cô khoát tay lia lịa: “Không phải, đừng nói lung tung nữa…, tôi vừa mới đi làm ngày thứ nhất, trước đó cũng không quen với Tổng giám đốc, làm sao có thể có gì đó được? Hơn nữa. . . . . . Hơn nữa tôi đã có bạn trai, thật đó!”